Trường Văn ghi được ba điểm, nhưng dường như có một vấn đề gì đó cũng đã xảy ra. Hà Thanh thấy sắc mặt cậu trầm xuống và các thành viên đồng loạt vây quanh cậu.
"Có chuyện gì thế nhỉ?"
Thành Hưng nhìn xuống sân, ánh mắt lướt qua Trường Văn rồi chuyển sang Đức Anh:
"Tao không chắc lắm, nhưng có thể liên quan đến pha cuối hiệp của thằng Văn."
Hà Thanh ngạc nhiên:
"Nhưng Văn ghi được điểm mà?"
Thành Hưng thở dài:
"Thì đúng là ghi được điểm, nhưng lúc đấy vị trí của Đức Anh đang đẹp hơn trong khi Văn còn đang bị kèm nữa mày, thường thì những tình huống kiểu vậy nên ưu tiên chuyền cho Đức Anh trước. Thằng Văn vừa có nguy cơ phạm luật mà cũng không chắc chắn trúng được rổ nữa, ném bóng xa có phải sở trường của nó đâu."
Hà Thanh không nói được gì. Cô hé môi rồi lại thôi, trong lòng chợt nặng trĩu cảm giác bất an.
Trường Văn không nhìn lên khán đài lần nào trong suốt thời gian còn lại.
Hết hiệp bốn, THPT Y giành chiến thắng với tỷ số 51-38. Nếu không có sai sót gì, MVP của trận đấu sẽ là Đức Anh.
[Các cậu về trước đi
12h20 đội mình tập trung ở thư viện nhé, gọi chị Minh với Phúc Trần giúp tớ]
Nhận được tin nhắn của Trường Văn, Hà Thanh vội ngẩng lên tìm cậu, nhưng cô hoàn toàn không thấy bóng dáng người nọ đâu nữa.
Cô gõ rồi lại xoá, cuối cùng chỉ đành gửi lại cho Trường Văn một câu ngắn gọn:
[Tớ biết rồi]
Tiết học đầu tiên của ca chiều bắt đầu từ mười hai giờ năm mươi phút, kể cả đến trường sớm nửa tiếng thì Hà Thanh vẫn có hơn một tiếng nghỉ ngơi sau khi về nhà, nhưng cô không ngủ được và cũng không thể ngừng nghĩ đến những kịch bản xấu có thể đã xảy ra. Hà Thanh gọi cho Hoài Minh và Minh Phúc rồi thay đồng phục, khoác balo và cầm thêm một chiếc ô che nắng đến trường.
Thư viện không một bóng người, cô thủ thư loay hoay xếp đồ một mình trong phòng truyền thống, mãi mới nhận ra có học sinh đứng chờ ngoài cửa.
Hà Thanh vào trong và ngồi xuống một dãy bàn cách khá xa cửa ra vào và bàn trực của cô thủ thư, chờ khoảng mười phút sau thì thấy Hoài Minh và Minh Phúc xuất hiện bên ngoài. Hai người đến cùng nhau, Hoài Minh đi trước, Minh Phúc theo sau, đeo balo của cậu ấy và xách balo của Hoài Minh trên tay.
Chưa ngồi xuống ghế, Hoài Minh đã vội hỏi:
"Sao lại tập trung giữa trưa thế này?"
Minh Phúc cũng nhìn Hà Thanh và đợi cô trả lời.
"Em cũng không biết..." Hà Thanh khẽ lắc đầu. "Văn bảo em gọi hai người rồi không nói gì nữa."
Cô không kể gì về trận đấu của Trường Văn.
Đúng mười hai giờ hai mươi thì Trường Văn đến.
"Bình tĩnh trước đã nhé."
Trường Văn nói, đoạn mở điện thoại và đặt nó xuống mặt bàn.
Thầy phụ trách phòng Đoàn gửi cho Trường Văn một bức ảnh chụp màn hình, trong ảnh là đoạn tin nhắn giữa thầy và người đã tố cáo 4LOUS. Người này chụp lại tin mà Hà Thanh đăng lại của Hoài Minh và đặt nghi vấn về việc 4LOUS có thêm người hỗ trợ trong quá trình thi. Thứ nhất là do có nhiều người hơn số thành viên của đội xuất hiện trong ảnh, thứ hai là do dòng chữ "họp đội đồng quản trị" dễ gây hiểu lầm của Hoài Minh.
Trường Văn giải thích ngắn gọn với thầy rằng Thục Khuê và Thành Hưng đến sau khi đội bọn họ đã hoàn thành bài thi rồi, và dòng chữ Hoài Minh đăng cùng tấm ảnh chụp sáu người xuất phát từ việc bọn họ ngồi lại để lên kế hoạch trực tuần, chứ không có sự hỗ trợ nào ở đây. Cậu không có thời gian để làm rõ từ đầu đến cuối toàn bộ vấn đề vì đang thi đấu, thầy cũng đồng ý cho bọn họ lên phòng Đoàn giải thích lại lần nữa vào cuối giờ học, vậy nên đến khi về trường thì Trường Văn mới bàn bạc với mọi người.
"Ban nãy bạn em bên ban tổ chức nhắn cho em là thật ra bọn mình cũng không phạm luật vì luật không quy định về chuyện có thêm người không phải thành viên ở cùng trong lúc làm bài. Tuy nhiên bọn mình vẫn phải trình bày đầy đủ để thầy phản hồi với người đã tố cáo."
Trường Văn nói thêm. Minh Phúc cau mày, hỏi:
"Tức là kết quả vẫn không thay đổi đúng không?"
Cậu gật đầu:
"Ừ. Mình có sai đâu, mà kể cả Hưng với Khuê đến trước thì cũng không bị coi là phạm luật."
Hà Thanh vội lấy điện thoại ra, vừa mở ứng dụng theo dõi vừa nói:
"Cổng nhà tớ có lắp camera, tớ trích cam lúc Hưng với Khuê sang nhé?"
"Được."
"Có bằng chứng thì quá tốt." Hoài Minh đồng ý ngay lập tức. "Đưa bằng chứng là cách giải thích rõ ràng nhất rồi."
Hà Thanh không mất quá nhiều thời gian để tua máy quay về thời điểm Thành Hưng và Thục Khuê đến nhà cô tối hôm qua. Trong khi Hoài Minh gõ lại bản tường trình hoàn chỉnh trên máy tính, Hà Thanh trích một đoạn ghi hình ngắn kể từ lúc hai đứa nọ bấm chuông đến lúc bác quản gia bước ra ngoài mở cửa và gửi nó cho Trường Văn.
"Ai lại đi tố cáo nhỉ... bằng chứng cũng chẳng phải thuyết phục lắm, mà người ta được gì khi làm thế cơ chứ?"
Hoài Minh vừa gõ vừa lẩm bẩm. Động tác của Hà Thanh thoáng khựng lại. Không ai kịp nghĩ đến chuyện này vì phản ứng đầu tiên của cả bốn người khi biết tin 4LOUS bị tố cáo gian lận là tìm cách giải quyết. Câu nói của Hoài Minh đã thành công trong việc bật nắp cái hộp suy luận trong đầu Hà Thanh ra, và cô bắt đầu nghĩ, nghĩ và nghĩ.
Cô nhìn Trường Văn. Cậu không nói gì và chỉ nhún vai một cái.
Người đăng tin là Hoài Minh. Tuy nhiên ảnh chụp màn hình của người tố cáo lại là tin đăng lại của Hà Thanh, tức là người này không theo dõi Hoài Minh nhưng có theo dõi Hà Thanh.
Việc tìm ra những người nằm trong phạm vi khoanh vùng này thật sự rất dễ.
Hoài Minh là một gương mặt tương đối nổi tiếng ở trường, kiểu như, chị trở thành phó chủ tịch câu lạc bộ hát từ năm lớp mười một - thật sự thì đây là một trường hợp hiếm hoi, nhẵn mặt với tất cả các hoạt động văn nghệ lẫn phong trào, đặc biệt là chào đón học sinh khoá mới và nhảy cổ động, Instagram để chế độ riêng tư vẫn có hơn một nghìn lượt theo dõi, hầu hết các bạn học xung quanh Hà Thanh và Trường Văn đều có mặt trong danh sách đó.
Hà Thanh tìm được mười người không theo dõi Hoài Minh nhưng có theo dõi cô. Trong số ấy có sáu người đã xem tin của cô, gồm cả người Hà Thanh khá thường xuyên tiếp xúc cùng và người cô chưa nói chuyện bao giờ.
Người ta được gì khi tố cáo bọn họ gian lận?
Sao không lên tiếng từ lúc tin mới xuất hiện mà lại đợi đến khi có kết quả mới báo cáo?
Đường dẫn ghi lại điểm trung bình của ba mươi hai đội thi vẫn còn. Hà Thanh nhìn qua những cái tên bên dưới, sau đó quay lại danh sách thành viên của các đội thi và lướt dọc nó thêm một lần nữa.
Hà Thanh nghĩ là mình đoán đúng, nhưng cô không muốn tin là mình đoán đúng.
Cô cũng không có lý do để phải đi tìm người ta.
"Bên phòng Đoàn xong rồi." Trường Văn đưa điện thoại cho ba người còn lại xem tin nhắn báo đã nhận thông tin và sẽ thông báo lại sau của thầy phụ trách, "Chiều thầy phản hồi thế nào thì em sẽ gửi lại cho mọi người sau, giờ phải lên lớp đã."
Hoài Minh ra về vì không phải học ca chiều, Hà Thanh thì xách balo lên thẳng phòng thực hành Vật lý, để lại hai cậu con trai lững thững dắt nhau về lớp.
"Trận sáng nay thế nào? Ổn không?"
Minh Phúc hỏi. Trường Văn không nói thẳng, cậu "Ừ thì" một cái rồi im, vài giây sau mới nói tiếp:
"Thắng rồi."
Quãng đường từ thư viện lên phòng học vừa đủ cho Minh Phúc hỏi Trường Văn thêm mấy câu linh tinh, hai đứa vừa đi vừa nói chuyện về giải bóng rổ học sinh năm nay, hoàn toàn không đề cập đến vụ tố cáo gian lận.
Ba tiết học đầu tiên trôi qua một cách bình thường. Đến giờ ra chơi, thầy phụ trách gọi 4LOUS xuống phòng Đoàn để thông báo chính thức về việc đại diện trường tham gia vòng sơ loại cuộc thi hùng biện.
Kết quả không thay đổi, người tố cáo cũng nhận được thông báo tương tự.
Vòng sơ loại diễn ra vào cuối tuần sau. Ban tổ chức sẽ gửi đề bài qua email cho từng đội, các đội được phép giải đề trong vòng hai mươi tư giờ, không giới hạn độ dài và hình thức trình bày, và ở vòng này bọn họ có giáo viên hướng dẫn trong quá trình hoàn thành bài dự thi. Nghe thì có vẻ dễ - chỉ cần làm như một bài thuyết trình bình thường là xong, nhưng trên thực tế là bọn họ không thể biết được các đội khác sẽ đầu tư đến đâu, chưa kể do đây là mùa đầu tiên, nhà trường cũng chỉ mới dừng ở mức độ tạo điều kiện cho học sinh trải nghiệm cuộc thi chứ không hoàn toàn quan tâm đến việc đại diện trường có đạt giải cao hay không.
Tan học, Hà Thanh lên 11D2 tìm Châu An.
Khá lâu rồi hai đứa không đi chơi với nhau, Hà Thanh muốn rủ cô nàng đi ăn tào phớ, tiện nói chuyện một lát vì cô thật sự đang có quá nhiều chuyện giữ trong lòng.
11D1 và 11D2 được xếp vào hai phòng học to nhất trên tầng bốn của toà C. Toà C là nhà chức năng nên chúng nó gần như bị tách khỏi phần còn lại của khối mười một, chẳng đứa nào tình nguyện nhưng cũng hết cách, vì không phòng học nào ở toà B đủ chỗ kê bàn cho toàn bộ học sinh của hai lớp này cả. Châu An vẫn thường than thở với Hà Thanh về chuyện phải leo lên leo xuống bốn tầng cầu thang mỗi ngày, nhưng đôi lúc Châu An cũng sẽ kể cho Hà Thanh nghe vài rắc rối thú vị mà cô nàng vô tình nghe được từ những bạn học trốn tiết ngồi ở góc cầu thang khi cô nàng ra ngoài vứt rác hay giặt khăn lau bảng.
Mọi người đã ra về gần hết, mà cũng có thể do cầu thang này ít người đi, Hà Thanh leo ba tầng liền mà không gặp một ai đi từ trên xuống.
Vừa chuẩn bị bước lên bậc thang tiếp theo, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ trên hành lang tầng bốn.
Giọng Đan Thư vang lên, mang theo cảm xúc không quá rõ ràng:
"Sao cậu lại làm thế?"
Người đang nói chuyện cùng Đan Thư bất ngờ "Hả" một tiếng, rồi hỏi ngược lại:
"Tớ làm gì?"
"Không cần giả vờ với tớ đâu."
Giọng Đan Thư vẫn đều đều. Một khoảng im lặng kéo dài vài giây sau đó, trước khi Hà Thanh nghe thấy tiếng cười khẩy rất nhỏ:
"Ừ. Thấy không hợp lý thì có quyền nghi ngờ mà nhỉ."
Hai mắt Hà Thanh mở to vì kinh ngạc.
"Tung tin đội Hà Thanh bị xét lại kết quả cũng là cậu làm đúng không?"
"Chỉ là kể lại nghi ngờ thôi mà. Giờ đội đó xoá được nghi ngờ rồi thì cứ kệ đi là xong, có gì đâu. Cậu tìm tớ chỉ để nói về chuyện này thôi hả?"
Hạnh Ngân đáp một cách thản nhiên. Đối diện với thái độ dửng dưng của Hạnh Ngân, Đan Thư khẽ thở dài:
"Cậu nghĩ Phúc Trần có biết là cậu làm không?"
"Cậu- "
Đan Thư cắt ngang lời Hạnh Ngân và từ tốn nói tiếp:
"Tớ không hiểu sao cậu phải làm thế trong khi đội mình thua cách biệt và cậu cũng thừa biết là đội Hà Thanh không hề sai luật. Tớ đã cược là cậu không làm vì có vẻ cậu thật sự thích Phúc, nhưng hình như tớ đoán sai rồi. Còn nếu cậu đã hỏi thì... ừ, tớ chỉ định nói thế thôi."
Không đợi Hạnh Ngân trả lời, Đan Thư quay lưng lại và bước xuống cầu thang, thậm chí không buồn cho đội trưởng của mình chút thời gian nào để suy nghĩ.
"Cậu định đi đâu?"
"Bỏ tớ ra. Hạnh Ngân!"
Hạnh Ngân gấp gáp đuổi theo Đan Thư và giữ chặt tay cô lại. Tin nhắn của Châu An đến vừa đúng lúc Hà Thanh định rời đi, nhưng tiếng bước chân gấp gáp và rồi đến giằng co qua lại trên cầu thang rốt cục vẫn khiến Hà Thanh không thể mặc kệ Đan Thư được, cô nhắc Châu An đợi mình dưới cổng trường, sau đó nhanh chóng chạy ngược lên tầng trên.
Chỉ lùi chân thêm một chút nữa là Đan Thư sẽ rơi khỏi bậc thang, Hà Thanh hoảng sợ kêu lên:
"Cẩn thận!"
Nhìn thấy Hà Thanh, như thể chột dạ, Hạnh Ngân lập tức buông tay và lùi về phía sau. Tay áo đang bị kéo đột ngột được thả ra, mất đà, Đan Thư hụt chân trượt về phía sau, nhưng ngay trước khi ngã xuống, vai cô bỗng đập mạnh vào cánh tay người nọ, cái người chẳng hơn cô được mấy cân ấy cố gắng giữ lấy Đan Thư, rồi cũng bị kéo ngã theo.
Khi gặp nguy hiểm, bản năng của con người sẽ khiến người ta làm được những chuyện tưởng chừng không thể thực hiện nổi.
Trong tích tắc, Đan Thư vòng tay ôm chặt lấy Hà Thanh, gắng sức xoay người và nhắm mắt lại.
"Rầm!"
Hạnh Ngân đứng chôn chân trên hành lang tầng bốn, sợ hãi và hoảng hốt đến mức không thốt ra được một chữ nào.
Tiếng động lớn bất thường khiến những người đang đi quanh khu vực hành lang đồng loạt giật mình.
Cả người Đan Thư đập mạnh xuống bậc thang đá, không chỗ nào là không đau, vai gần như mất cảm giác, chỉ có đầu được Hà Thanh đỡ thì có lẽ không sao. Mồ hôi lạnh dần lấm tấm trên trán Đan Thư, Hà Thanh nhịn đau, hít một hơi sâu và cắn răng bò dậy, nhưng tay phải cô buốt nhói, vừa chống lên liền khuỵu xuống.
Có hai bạn nữ đi gần cầu thang tò mò ngó qua xem và phát hiện ra Đan Thư và Hà Thanh đang ngã sóng xoài trên bậc chiếu nghỉ. Các cậu ấy cuống quýt chạy tới giúp hai đứa, sau đó một người ở lại, một người thì chạy đi tìm bạn nam nào đó cõng Đan Thư xuống tầng một. Hà Thanh dựa vào tường, dùng tay còn lại lấy điện thoại từ túi áo ra và gọi cho tài xế riêng của gia đình để nhờ bác qua trường đưa hai đứa vào bệnh viện, sau đó bấm máy cho Châu An.
"Cầu thang góc toà C, anh đang ở tầng ba, lên đây giúp anh với."
Lúc Châu An lên đến nơi, Đan Thư đang được một cậu bạn cõng trên lưng, Hà Thanh ôm tay, được hai người khác dìu đứng dậy. Cô nàng vội nhặt balo rơi dưới đất của Đan Thư lên và tháo chiếc Hà Thanh đang đeo chuyển sang vai mình, rồi lo lắng bước theo sau.
Hà Thanh và Đan Thư được đưa thẳng vào khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện gần nhất. Đan Thư bị rạn xương bả vai, Hà Thanh bị trật cổ tay phải, bắt đầu bị tách ra từ lúc chụp X-quang, băng bó xong thì được đẩy về bên cạnh nhau, cả quá trình mất hơn một tiếng. Bác quản gia nhà Hà Thanh phải chạy đi xử lý viện phí và giấy tờ khám của hai đứa, bốn vị phụ huynh vẫn còn vài đoạn đường tắc cứng nữa mới đến, Hà Thanh và Đan Thư lặng lẽ ngồi giữa hàng ghế chờ trong hành lang, không ai nói chuyện với ai.
"Mày-"
"Tao-"
Hai người chợt cùng cất tiếng. Ngập ngừng một lát, Đan Thư nói:
"Mày nói trước đi."
Hà Thanh cúi đầu và nhìn xuống mũi giày, khẽ mở lời:
"Thật ra tao cũng không biết nên bắt đầu từ đâu."
Xung quanh lúc này không có người qua lại, gió xuyên qua hành lang dài, âm giọng gần giống nhau của hai đứa dường như bị cuốn theo, vang đều, nhẹ bẫng, nghe như đang ngâm nga.
"Ngân không cho đội bọn mày biết à?"
"Không."
"Thế sao mày biết?"
"Dễ mà. Ai muốn người đứng đầu bị kéo xuống nhất?"
Không phải tự nhiên mà Hà Thanh và Đan Thư chơi thân với nhau tới mười mấy năm trời. Thành Hưng thậm chí còn từng nói rằng hai đứa cứ như dùng chung tế bào não vậy.
"Mày có thể chọn không vạch trần mà."
"Đúng. Nhưng tao thích Trường Văn."
Hà Thanh thoáng khựng người, trái tim hẫng mất một nhịp. Đan Thư làm như không thấy phản ứng của cô và tiếp tục nói:
"Nên đương nhiên là tao không muốn thấy người ta bị ảnh hưởng. Tao tưởng Ngân cũng sẽ giống tao, nhưng hoá ra là..."
"Là?"
"Cái thích Ngân dành cho Phúc Trần cũng không vượt qua được sự ganh tị của nó với mày."
Đến đây, cuộc hội thoại giữa hai người lần nữa chìm vào một khoảng lặng ngại ngùng.
Đan Thư nghiêng đầu, cô muốn gọi tên Hà Thanh, nhưng lại không cảm thấy mình thật sự sẵn sàng nhìn thẳng vào mắt người nọ.
Cô thì sao? Sự gắn bó của hai người suốt bấy lâu thời gian có vượt qua được tổn thương từ sự so sánh vô tâm của người lớn hay không? Đan Thư không dám chắc, cô chỉ biết là mình cũng chẳng thấy vui khi làm đau Hà Thanh bằng lời nói.
Nhưng ít nhất là bây giờ bọn họ không sao.
"Xin lỗi."
Hà Thanh ngẩng đầu lên và thấy Đan Thư đang nhìn mình,
"Không cần chấp nhận lời xin lỗi của tao nếu mày chưa sẵn sàng. Tao biết- "
nhưng không để Đan Thư nói hết, Hà Thanh nhẹ nhàng cất tiếng:
"Còn tao thì định cảm ơn. Cảm ơn mày."
Trong buổi lễ chào cờ của tuần tiếp theo, Hà Thanh và Đan Thư - mang theo dấu tích của cú ngã cầu thang - lên sân khấu nhận khen thưởng dành cho các học sinh đạt thành tích cao ở kỳ thi học sinh giỏi cấp cụm.
Câu chuyện đằng sau trở thành một bí mật giữa ba người. Ánh mắt Hạnh Ngân nhìn Hà Thanh và Đan Thư hầu như luôn mang theo sự đề phòng, dễ hiểu khi Đan Thư chẳng tốn bao nhiêu sức mà vẫn đọc ra tất thảy những điều Hạnh Ngân muốn giấu nhất, tuy nhiên thì, sống trong thấp thỏm là việc của Hạnh Ngân, còn cả Đan Thư lẫn Hà Thanh đều không có ý định tiết lộ câu chuyện với ai khác.
Bạn bè của hai người không thắc mắc gì, chỉ có mỗi Thành Hưng nhất định không tin rằng Hà Thanh hay Đan Thư chỉ vô tình trượt chân ngã và trúng người kia. Hà Thanh không muốn kể sự thật, Đan Thư thấy phiền với cái kiểu nghi ngờ của Thành Hưng nên tiện đường đi qua 11A2 thì đứng lại bảo thằng nọ tin hay không là tuỳ, không ai ép.
Thái độ cực kỳ không tin tưởng của Thành Hưng lập tức biến thành sốc. Không phải ngạc nhiên mà là sốc, và lý do hai người họ ngã cùng nhau bị thằng nọ gạt phắt sang một bên trong chớp mắt.
Hà Thanh không rõ cô nên gọi trạng thái giữa mình và Đan Thư hiện tại bằng cái tên nào. Nhưng cả hai đều thấy ổn với nó, nên không nhất thiết phải tìm cách bước thêm một bước nữa làm gì.
Hà Thanh giành được giải Nhất duy nhất về cho đội tuyển Toán khối mười một, đứng đầu hàng và được gọi tên đầu tiên.
11A3 đã tạo nên một làn sóng cổ vũ lan từ lớp bọn họ đến tất cả các lớp có thành viên đạt giải học sinh giỏi, mỗi lần cô hiệu phó đọc xong một cái tên là sẽ có một góc trên sân trường gào ầm lên như thể chúng nó được trả tiền cho việc đó. Đến các thầy cô cũng không thể nhịn cười.
"Cộng một giải Nhất nhé."
Hà Thanh vui vẻ đập tay với Trường Văn khi quay trở lại chỗ ngồi. Hai lớp cạnh nhau, lần này cô và Trường Văn đều ngồi hàng thứ hai ngay sau lưng lớp trưởng, hai đứa không thể nói chuyện riêng quá nhiều vì sẽ bị giám thị nhắc, nhưng nếu chỉ nhỏ giọng vài câu thì cũng không vấn đề.
"Nhả vía cộng một vòng hai thành phố nhé."
Trường Văn mỉm cười.
"Vía xịn, xin ạ. Nhưng mà vụ thay thành viên của cậu sao rồi?"
Nhắc đến việc này là Trường Văn chỉ biết thở dài.
Mấy hôm nay ban huấn luyện câu lạc bộ vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng về tấm băng đội trưởng của Trường Văn. Có hai vấn đề. Thứ nhất, dù đúng là Trường Văn chưa phạm lỗi và vẫn ghi được điểm trong nhiều tình huống khó xử lý, cách đánh liều của Trường Văn vẫn đang thuần tuý là bản năng và không phải trường hợp nào đánh liều cũng sẽ thành công. Thứ hai, Trường Văn điều phối và bao quát sân tốt, nhưng lối đánh của cậu hiện tại quá dễ bị bắt bài, một khi bị đối thủ quyết tâm kèm chặt, cậu gần như không còn khả năng phát huy trên sân nữa.
Chính Trường Văn cũng không dám chắc rằng bốn trận toàn thắng ở vòng bảng có khả năng khiến phán quyết của ban huấn luyện nghiêng về phía cậu hay không.
Tan học, Trường Văn đến sân bóng rổ gần trường để tự tập một mình.
Cậu mượn thêm Đức Anh và Trung Nghĩa hai quả bóng rổ, đứng ở vạch ba điểm, ném hết rồi đi nhặt về, ném rồi nhặt, ném rồi nhặt, những đường vòng cung nối tiếp nhau, có khi trúng, có khi trượt, đến lúc bắt đầu thấm mệt thì dừng lại.
Vừa quay người, Trường Văn liền trông thấy Hà Thanh ngồi trên băng ghế dài sau lưng cậu. Oreo nằm dưới chân cô, phát hiện Trường Văn đến gần mới bắt đầu ngóc đầu dậy và nhìn cậu chằm chằm.
Cậu có hai chai nước, một chai đã uống hết, một chai chưa mở, không biết Hà Thanh đã vặn nắp sẵn chai chưa mở cho mình từ lúc nào.
Trường Văn ngồi xuống ghế và ném quả bóng rổ trong tay cho Oreo.
"Cậu ra đây từ bao giờ thế?"
"Vừa mới thôi."
Thực ra không mới lắm. Hà Thanh ngồi đằng sau Trường Văn từ lúc mà cậu ném cứ mười quả thì chỉ được ba quả vào rổ cho đến khi tỷ lệ trúng rổ được nâng dần lên thành năm quả với mỗi mười lần ném.
Hà Thanh ngồi yên và tò mò về điều mà những đường bóng đó mang theo.
"Tớ chuẩn bị về rồi. Cậu có định về luôn không?"
"Từ từ đã. Cậu dạy tớ chơi bóng rổ được không?"
Trường Văn khẽ nhếch mày khi nhìn xuống cổ tay còn quấn băng cố định của cô.
"Sao tự nhiên lại muốn học?"
"Vì tớ không biết chơi. Tớ không biết gì về bóng rổ nên sẽ không thể hiểu được cách suy nghĩ của người chơi, mà tớ lại muốn hiểu cảm giác của cậu khi đứng ở đó."
Sự chân thành trong mắt Hà Thanh gần như nhấn chìm Trường Văn.
Cậu không thể ngừng thắc mắc rằng làm thế nào mà Hà Thanh có thể nói ra những lời thật sự quá chân thành một cách rất tự nhiên như thế.
"Không nói gì nữa rồi? Tớ khó dạy quá à?"
"Tớ nói thế bao giờ." Trường Văn bật cười. "Rất sẵn lòng, thưa công chúa."