Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 1260: Xuyên thành người qua đường Giáp (63)





Vân Xu mắt hơi trợn tròn: “Anh chính là người áo đen!”

Thẩm Diễn Thư gật đầu.

Vân Xu giận dữ nói: “Anh dám không nói cho em!” Sau đó không có động tĩnh.

Thẩm Diễn Thư liếc nhìn. Mỹ nhân đang ghé vào đó đã biến mất. Nhưng hơi thở vẫn ở bên cạnh. Anh lau tay. Quay qua sofa. Quả nhiên thấy một cục bông trắng đang hầm hầm.

Nhìn thấy anh, cục bông trắng “hừm” một tiếng, lập tức quay lưng, chỉ để lại cho anh một cái bóng lưng tức giận.

Thẩm Diễn Thư ngồi xuống bên cạnh. Đưa tay định vuốt cái đuôi mềm mại. Cái đuôi xù xù “bá” một cái thu lại. Bị cục bông trắng tự ôm lấy. Ý tứ rất rõ ràng: Cái đuôi cũng không cho sờ.

Thẩm Diễn Thư dỗ dành: “Anh cảm thấy chuyện hôm đó không có gì hay để nói. So với thân phận người áo đen, anh càng muốn dùng dáng vẻ hiện tại để quen biết em hơn. Lần đầu gặp mặt, lần đầu chào hỏi, lần đầu nấu cơm cho em...”

Cục bông trắng bất động. Nhưng Thẩm Diễn Thư nhạy bén phát hiện tai nhọn khẽ giật một cái. Đây là dấu hiệu lay động.

Thẩm Diễn Thư tiếp tục nói: “Anh hy vọng không có ơn cứu mạng đi kèm, lại một lần nữa quen biết em. Như vậy em có thể đối đãi với anh chính xác hơn.”

Móng vuốt đang ôm đuôi thoáng buông lỏng. Thẩm Diễn Thư không ngừng cố gắng, nhẹ nhàng dỗ dành. Dỗ đến khi cục bông trắng cuối cùng cũng chịu xoay người. Khuôn mặt nhỏ đáng yêu bạnh ra. Móng vuốt nhỏ véo eo. Túm lông ngốc trên đỉnh đầu khẽ lay động.

Nửa giờ sau, sắp bị viên đạn bọc đường mai một cục bông trắng. Nhờ ý chí lực cuối cùng, chỉ vào chiếc bánh kem dâu tây mới tinh xảo trên TV. Ý tứ là, muốn ăn cái này. Ăn xong sẽ tha lỗi cho anh.

Thẩm Diễn Thư không hề dị nghị. Lập tức cầm ví tiền ra cửa. Khi trở về, trên tay có bốn chiếc bánh kem. “Hai ngày đều mua lấy lòng cho em rồi đấy. Thế này không giận nữa nhé.”

Mắt cục bông trắng sáng rỡ. Ngượng ngùng gật đầu. Cuối cùng vui vẻ cầm thìa bắt đầu ăn. Cái đuôi vui vẻ vẫy qua vẫy lại.

Trên đường, Thẩm Diễn Thư nhận được điện thoại. Cần đi ra ngoài một chuyến. Trước khi đi, cẩn thận dặn dò: “Ăn xong một cái, cái tiếp theo phải đợi sau bữa tối mới được ăn nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cục bông trắng vẫy vẫy thìa, tỏ vẻ mình đã nghe rõ.

Thẩm Diễn Thư yên tâm ra cửa. Tuy nhiên, khi anh trở về, thứ anh nhìn thấy là ba cái hộp rỗng. Bánh kem bên trong đã bị tiêu diệt sạch. Cục bông trắng ôm bụng rúc ở một bên.

Thẩm Diễn Thư lần đầu bị nghẹn lời. Bất đắc dĩ ôm cục bông trắng vào lòng, truyền linh lực kiểm tra. Kết quả là ăn no căng bụng.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Đã bảo em ăn ít thôi. Vẫn không nhịn được." Thẩm Diễn Thư thở dài.

Cục bông trắng khó chịu lăn qua lăn lại. Nhìn anh đáng thương vô cùng. Con ngươi sáng lấp lánh ngấn nước.

Thẩm Diễn Thư hạ vũ khí đầu hàng. Trầm ngâm nói: “Em không thích uống thuốc. Anh giúp em xoa bóp nhé.”

Cục bông trắng thê thảm gật đầu.

Thẩm Diễn Thư dán một lớp linh lực vào tay. Nhẹ nhàng xoa bóp. Lực độ vừa phải. Cục bông trắng lúc mới đầu còn khó chịu không chịu được. Theo thời gian xoa bóp kéo dài, cảm giác khó chịu dần tan biến. Cảm giác tê tê thoải mái dâng lên. Buồn ngủ dần ập tới.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm cuồn cuộn. Trăng sáng treo cao. Sao trời lộng lẫy. Nhìn kỹ lại, lại như một hố đen khổng lồ. Bên trong ẩn chứa vô số điều chưa biết. Nhớ lại tin tức mới biết, ánh mắt Thẩm Diễn Thư dần sâu thẳm. Nhìn bầu trời đêm hồi lâu. Cuối cùng ôm lấy cục bông trắng đã ngủ, đưa lên giường trong phòng ngủ. Sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.

Mỹ nhân tinh xảo nằm giữa chăn nệm trắng tinh. Tóc đen như lụa. Da bạch như tuyết. Môi đỏ hơi nhếch lên. Như thể đang có một giấc mộng vô cùng tươi đẹp. “Mơ đẹp nhé." Anh lẩm bẩm nói.

……

“Xu Xu, dậy đi con." ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc của mẹ. Dịu dàng đến mức khiến người ta rơi lệ.

Khoan đã!

Vân Xu mở mắt. Trong nháy mắt ngồi bật dậy khỏi giường. Vì động tác quá mạnh, đại não choáng váng một lúc. Sau khi hoàn hồn, ngơ ngác nhìn quanh. Trang trí quen thuộc. Bên cạnh tủ đầu giường đặt chiếc kẹp tóc mới mua lần trước. Trên tường treo ảnh hồi nhỏ. Cùng với cuốn tiểu thuyết quen mắt trên bàn.

Mình về nhà rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com