Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 1261: Kết thúc thế giới 18





Trước tiên là niềm vui sướng dâng trào trong lòng. Rời xa cha mẹ lâu như vậy, nói không nhớ nhà là nói dối. Chỉ là nỗi nhớ luôn đè nén ở đáy lòng. Giờ phút này, Vân Xu che miệng mới miễn cưỡng ngăn được tiếng nấc nghẹn.

Vân Xu im lặng rất lâu. Mẹ Vân lo lắng xảy ra chuyện. Đẩy cửa bước vào: “Sao không có tiếng động? Con không khỏe à?” 

Vừa nói xong, một người đã lao vào lòng bà, làm nũng: “Không ạ. Chỉ là nhớ mẹ thôi.”

“Con bé này, tối qua mẹ còn giúp con tắt đèn cơ mà." Mẹ Vân cười không ngớt. Rất hưởng thụ sự thân mật của con gái. “Chắc hôm qua đi chơi với Uyển Du mệt rồi.”

Vân Xu khựng lại. Mờ mịt ngẩng đầu: “Hôm qua đi chơi ạ?”

Mẹ Vân cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi. Con không phải còn mua rất nhiều đồ sao? Còn có một cuốn tiểu thuyết nữa. Nhìn kìa, để trên bàn đấy.”

Giờ khắc này, Vân Xu nói không nên lời cảm xúc trong lòng. Có thể trở về cũng có nghĩa là nhiệm vụ đã hoàn thành. Hóa ra nhiều ngày ở bên kia, ở hiện thực chỉ trôi qua một đêm.

Mẹ Vân xoa đầu con gái: “Sáng sắp xong rồi. Mau đi rửa mặt đi.” Vân Xu “Ừm” một tiếng.

Ăn sáng, cha Vân nhận thấy sự bất thường của con gái. Hỏi: “Có chuyện gì à con? Hôm qua còn ổn mà.”

Vân Xu xúc một muỗng cháo kê, khựng lại. Cuối cùng lắc đầu: “Không có gì sự.” Những chuyện đó, những trải qua nói ra cũng sẽ không có người tin, vẫn là đừng làm cha mẹ lo lắng.

Mẹ Vân cười nói: “Có phải hay không ngày hôm qua chơi mệt mỏi, hai ngày này nhớ nghỉ ngơi, ta đợi lát nữa lại đi ra ngoài mua chút đồ ăn ngon, giữa trưa nấu bữa tiệc lớn cho con ăn.”

Vân Xu cong khóe môi: “Cảm ơn mẹ.”

Trở lại phòng, Vân Xu ngồi ở bàn học. Cảnh vật ngoài cửa sổ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Sau khi niềm vui về nhà lắng xuống, một nỗi buồn mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Lần chia biệt này quá vội vàng, quá gấp gáp.

Cô còn chưa kịp chào tạm biệt các bạn học. Chưa kịp nói với Đào Tương rằng tôi thật sự rất vui khi trở thành bạn của bạn. Chưa kịp nói cho Thẩm Diễn Thư rằng cô… rất thích anh ấy.

Mở mắt ra, thế giới liền thay đổi, không cho bất kỳ một giai đoạn phản ứng nào. Cô vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp làm. Đáng tiếc là không còn cơ hội nữa.

Những ngày tiếp theo, Vân Xu cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng làm sao cha mẹ lại không phát hiện được sự thay đổi của con gái mình. Cô luôn lén lút để lộ ánh mắt mất mát khó chịu. Cha mẹ Vân đã thử vài lần hỏi han, nhưng chỉ nhận được nụ cười của con gái, cuối cùng họ chọn cách im lặng ở bên cạnh. Vô luận chuyện gì, rồi cũng sẽ qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Xu cũng không mở cuốn tiểu thuyết đó ra nữa. Đối với cô mà nói, những điều tự mình trải qua mới là thật. Đào Tương, Thẩm Diễn Thư, đều là những người đã từng đồng hành cùng cô, là sự tồn tại vô cùng trân quý.

Chỉ có một lần Đinh Uyển Du gọi điện thoại, hưng phấn nói: “Trước đây có một nhà máy đã mua bản quyền làm đồ chơi mô hình tiểu thuyết, bây giờ mô hình đã ra mắt thị trường rồi.”

Vân Xu nghe vậy, lập tức ra thị trường mua nguyên bộ về. Mô hình Bạch Trạch và Phỉ được bày trên bàn. Nhìn hai mô hình nhỏ nhắn đáng yêu, khóe môi cô cuối cùng cũng cong lên.

Sau đó là tra cứu thành tích, điền nguyện vọng, được trường đại học lý tưởng nhất trúng tuyển, nhận được giấy báo nhập học, chuẩn bị cho cuộc sống đại học. Mọi thứ đều là những ngày tháng bình dị.

Tháng Chín mùa khai giảng, trong khuôn viên trường đại học người qua lại tấp nập. Trên mặt mọi người tràn đầy niềm tự hào của cha mẹ, sự hưng phấn của sinh viên năm nhất, sự nhiệt tình của sinh viên khóa trên, không ngừng di chuyển trên đường. Ngẫu nhiên cũng có người đi đường kỳ lạ liếc nhìn một sinh viên năm nhất được che chắn kín mít nào đó, rồi lại không kìm được nhìn lên mặt trời trên bầu trời, suy nghĩ có lẽ là ngôi sao nào đến đi học chăng, sao lại che kín như vậy.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cha mẹ Vân không hề để tâm, vui vẻ hớn hở ngắm nhìn khuôn viên đại học, thỏa sức tưởng tượng cuộc sống bốn năm sắp tới của con gái ở đây.

Vân Xu kéo vali quan sát xung quanh. Khi nhìn về một hướng, mắt cô dừng lại. Đó là một chiếc ô đen, kiểu dáng rất quen thuộc. Cô đã nhìn thấy vào đêm đó. Vân Xu vô thức bước nhanh hơn, nhưng sau một khúc quanh chiếc ô đen biến mất. Cô ấy dừng bước, lặng lẽ thở dài, là mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Quay lại nhìn, cha mẹ không còn ở bên cạnh, có lẽ vì đông người nên bị tụt lại. Vân Xu chỉ đành quay lại tìm, rất nhanh liền thấy cha mẹ Vân đang nói chuyện với một người. Trên mặt họ đầy nụ cười tán thưởng. Người đó quay lưng về phía cô, không nhìn rõ mặt. Từ góc của cha Vân, vừa vặn có thể nhìn thấy con gái, liền vẫy tay bảo cô ấy mau lại đây.

Vân Xu kéo vali vừa đi được hai bước, dưới ánh mặt trời ấm áp dịu dàng, người đó quay đầu lại, nhếch môi cười với cô. Cô dừng lại. Tay cầm tuột khỏi tay. Chiếc vali loảng xoảng rơi xuống đất.

[Đánh số nhiệm vụ: C-60635112

Đánh số hệ thống: T0000047

Mục tiêu nhiệm vụ: 

1. Duy trì sự ổn định thời không (Độ hoàn thành 100%)

2. Bảo vệ Đào Tương (Độ hoàn thành 100%)

3. Ngăn chặn tiểu thế giới sụp đổ (Độ hoàn thành 100%)

Cấp bậc hoàn thành: SSSS

Đánh giá: Bạn là hy vọng từ phương xa đến, sự hủy diệt nhờ bạn mà bình ổn, thế giới hướng tới tương lai hoàn toàn mới.]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com