Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 10: Đại gia, ta chỉ là tiểu nhị thôi (10)



Có lẽ vì tối qua ăn khá no, suốt một ngày đường, tốc độ đi đường của tiền Tiền Thiển và Trương thị khá nhanh, trời chưa kịp tối đã thấy được cổng thành Kinh thành. Còn chưa tới gần cổng thành, hai mẹ con lại bất ngờ gặp được Ám Nhất.

Ám Nhất nhận lệnh của Yến Hành, đang dẫn người rời thành đi đón đội vệ sĩ đang hộ tống xe ngựa từ phía sau về. Do việc này không quá gấp gáp nên cũng không vội vàng, đi khá thong thả. Vừa ra khỏi thành đã nhìn thấy mẹ con từ ngôi miếu đổ đi về phía cổng thành, liền dừng ngựa lại chào hỏi:

“Tiểu Ngũ Tử, chân hai người cũng khá nhanh đấy.” Ám Nhất ngồi trên ngựa nhìn Trương thị và Tiền Thiển.

“Đại thúc, lại gặp được ngài rồi. Sáng nay còn chưa kịp cảm ơn, các người đã đi trước rồi.” Tiền Thiển tươi cười vẫy tay với Ám Nhất, thấy đối phương đang đi về hướng ra ngoài thành, cô cũng không hỏi thêm điều gì.

“Chỉ là tiện tay thôi.” Ám Nhất gật đầu, khách sáo đáp.

Tiền Thiển đang lo lắng vì sắp vào thành mà không biết nên đi đâu, hối hận hôm qua lo ăn uống nên không tranh thủ hỏi thăm tin tức cần thiết, giờ gặp lại Ám Nhất quả đúng là mưa đúng lúc. Thấy đối phương không vội, cô mở miệng hỏi:

“Đại thúc, con chưa từng tới Kinh thành bao giờ, ngài có thể chỉ giúp con, sau khi vào thành nên đi hướng nào không ạ? Con và nương định thuê nhà sống lâu dài.”

“Hoàng thành tọa Bắc hướng Nam, càng đi về phía Bắc càng gần hoàng thành, người quyền quý phần lớn đều sống ở phía Bắc. Hai người định thuê nhà thì đi về phía Nam là được.” Ám Nhất suy nghĩ một chút, rút từ trong người ra một tấm thẻ gỗ nhỏ đưa cho Tiền Thiển, nói: “Nếu cần, con có thể cầm cái này đến tìm chưởng quầy khách điếm Duyệt Lai ở phía Nam thành, ông ấy thấy cái này sẽ giúp đỡ.”

Tiền Thiển không đưa tay nhận, mà liên tục xua tay từ chối, cảm ơn Ám Nhất: “Cảm ơn đại thúc, con biết đi hướng nào là được rồi, không dám làm phiền ngài thêm nữa.”

Cô nghĩ, giữa họ vốn là người dưng nước lã, tối qua đã được Ám Nhất chiếu cố, tuy chỉ là tiện tay nhưng cũng không thể coi là chuyện đương nhiên. Hôm nay lại gặp, Ám Nhất không có nghĩa vụ gì phải tiếp tục giúp đỡ. Giờ còn chủ động dừng lại chỉ đường đã là rất tốt rồi, nếu cô còn nhận tấm thẻ thì đúng là không biết điều.

Trà Đá Dịch Quán

Ám Nhất thấy cô không nhận thì cũng không ép, cất lại thẻ gỗ rồi tiếp tục nói: “Con có thể đến phía Nam mà hỏi thăm, bên đó dân cư đông đúc, nhà cho thuê cũng nhiều.”

Tiền Thiển và Trương thị vội vàng cúi người cảm ơn, Ám Nhất hơi do dự một chút, lại nhắc thêm một câu: “Tốt nhất đừng đến góc Tây Nam, nơi đó nhiều thân thích của người quyền quý sống, lưu manh đầu gấu cũng lắm.”

“Con nhớ rồi, cảm ơn đại thúc.” Tiền Thiển cười híp mắt cảm ơn thêm lần nữa, Ám Nhất gật đầu, giục ngựa rời đi. Tiền Thiển nhìn theo bóng lưng ông ta, sau đó nắm tay Trương thị, cùng nhau đi về phía cổng thành.

Trương thị nhìn tòa tháp canh uy nghi nơi cổng thành, trong lòng có phần hoang mang. Bà sống nửa đời ở thôn quê, xa nhất cũng chỉ từng từ nhà mẹ đẻ về nhà chồng, thỉnh thoảng cùng chồng ra trấn là chuyện hiếm có.

Lần này buộc phải đưa con gái lên đường, bà đã quyết tâm vứt bỏ tất cả. Nay thấy tường thành đồ sộ, cổng thành hùng vĩ, bà không khỏi nghi ngờ: liệu mình có sai lầm không? Trong thành thị phồn hoa thế này, bà thật sự có thể sống cùng con gái chứ? Nhưng giờ đã không thể quay đầu, ánh mắt Trương thị dần trở nên kiên định, bà nắm tay Tiền Thiển, nhẹ nhàng hỏi: “Con sợ không?”

Tiền Thiển lắc đầu cười: “Không sợ, chúng ta nhất định có thể sống tốt. Nương cũng đừng sợ, có con ở đây mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừ.” Trương thị cũng cười, dịu dàng chỉnh lại áo cho con gái: “Nương không sợ. Nương còn có con mà…”

Hai mẹ con theo đoàn người xếp hàng vào thành. Gần chạng vạng, người ra vào không đông lắm, chẳng mấy chốc đã đến lượt. Lính canh thành kiểm tra lộ chiếu của họ, chỉ vào Tiền Thiển hỏi Trương thị: “Đây là con gái bà?”

Trương thị gật đầu xác nhận, tên lính liền cau mày quát: “Trên lộ chiếu ghi rõ là con gái, sao bà lại dắt theo một thằng nhóc? Định giả mạo để vào thành? Có âm mưu gì?”

Trương thị vội cúi đầu, cười khổ: “Quan gia, Ngũ Nương đúng là con gái. Tôi là phụ nữ, một mình dắt con lên đường, sợ bất trắc nên mới giả trai cho tiện đường. Không tin ngài có thể cho người kiểm tra.”

Lính nghe vậy nhìn chằm chằm mặt Tiền Thiển một lúc, gật đầu không nói thêm gì, đóng dấu vào lộ chiếu, thu thuế môn thành rồi ra hiệu cho họ đi qua, cũng không làm khó dễ.

Tiền Thiển thấy tuy người này có chút khinh miệt dân quê, nhưng cũng không thật sự ỷ thế h.i.ế.p người, liền mạnh dạn hỏi thêm một câu: “Quan gia, con và nương lần đầu vào thành, có điều gì cần kiêng kỵ không ạ?”

Lính xua tay, trên mặt hiện lên chút chán ghét nhưng vẫn trả lời: “Vào thành thì đừng chạy loạn, đụng phải người quyền quý thì không ai cứu được. Hai người như các ngươi thì cứ đi về phía Nam, phía Bắc không phải chỗ nên tới.”

Tiền Thiển thầm nghĩ, người này thật ra cũng không tệ, liền cúi đầu cảm ơn. Lính kia thấy cô lễ phép, cũng thêm một câu: “Muốn tìm chỗ nghỉ rẻ thì tới phố Hưng Hoa ở khu Nam.”

Trương thị nghe thế thì mừng rỡ, vội đáp lời, rồi lấy ra hai đồng tiền lớn đưa cho lính. Người kia dù có chút khinh thường nhưng vẫn nhận, cau mày vẫy tay đuổi đi.

Vào thành rồi, Tiền Thiển và Trương thị không dám đi bậy, đi theo chỉ dẫn, hỏi đường đến phố Hưng Hoa. Quả nhiên nơi này tụ tập không ít khách điếm, khách điếm Duyệt Lai mà Ám Nhất nói chính là tiệm lớn nhất khu này. Mẹ con họ chọn một khách điếm rẻ nhất ngủ tạm một đêm, sáng hôm sau dậy sớm đi tìm nhà thuê.

Nhưng đi đâu tìm nhà, cả hai đều mù tịt. Tiền Thiển nghĩ một hồi, dù mình không lấy thẻ gỗ của Ám Nhất, nhưng cũng không phải không thể đến Duyệt Lai hỏi thăm, không gặp chưởng quầy thì gặp tiểu nhị hỏi một chút cũng được! Người làm ở khách điếm ngày nào cũng tiếp xúc đủ loại khách khứa, chắc hẳn có chút đầu mối.

Cô bàn với Trương thị, bà cũng thấy hợp lý, thế là hai mẹ con cùng tới khách điếm Duyệt Lai.

Trước cửa khách điếm Duyệt Lai đứng một tiểu nhị mặt tròn trịa, nhìn rất lanh lợi, cười tươi như hoa. Thấy mẹ con họ tới gần, cậu không vì quần áo quê mùa mà khinh thường, vừa chắp tay vừa mời hai người vào.

Trương thị vội vã đáp lễ, rối rít xin lỗi: “Tiểu huynh đệ, thật thất lễ, tôi chỉ tới hỏi chuyện chút thôi.”

Tiểu nhị thấy Trương thị lễ phép, cũng vội nghiêng người, miệng không ngừng nói “không dám”, nghe bà nói chỉ hỏi thăm, vẫn giữ nụ cười nhiệt tình: “Đại thẩm cứ nói, chỉ cần tôi biết, nhất định nói hết.”

Trương thị hỏi có chỗ nào thuê nhà không, tiểu nhị liền gật đầu: “Có đấy, ở sau phố, nhà bà Lý vừa có khách trọ chuyển đi. Đại thẩm đợi chút, để tôi nói với chưởng quầy rồi dẫn hai người đi.” Nói xong liền chạy vào trong. Chỉ một lát sau, cậu đã quay lại, dẫn hai mẹ con đi tìm bà Lý.