Tiểu nhị của khách điếm Duyệt Lai tên là Vương Thuận, mọi người đều gọi cậu là Tiểu Thuận, miệng lưỡi ngọt ngào, gọi Trương thị một tiếng “đại thẩm” lại lễ phép chu đáo, trông có vẻ là người lanh lợi lại được lòng mọi người. Dọc đường đến nhà Lý đại nương, đi tới đâu cũng có người chào hỏi cậu.
Tiền Thiển vẫn mặc đồ con trai, đóng giả một bé trai. Mới đi được mấy bước, Tiểu Thuận đã bắt đầu tỏ ra thân quen, xưng huynh gọi đệ với cô. Tiền Thiển vốn có ý định phát triển sự nghiệp làm tiểu nhị, đối với người tiền bối có kinh nghiệm phong phú như vậy càng thêm muốn học hỏi kết giao, thế nên hai người vừa gặp đã hợp, trò chuyện rôm rả suốt quãng đường.
Vương Thuận dẫn Trương thị và Tiền Thiển đi qua mấy ngõ nhỏ, đến trước cửa một hộ gia đình thì đứng ngoài gọi to:
“Lý đại nương, có người tới thuê phòng!”
Trong sân có tiếng đáp lại, một bà lão tròn trịa mở cửa ra. Vừa thấy Vương Thuận, bà đã cười tươi:
“Là Tiểu Thuận đấy à? Lại dẫn ai đến đấy? Bà nói trước, nhà bà không cho mướn lung tung đâu nhé!”
Vương Thuận cười đáp:
“Đại nương cứ yên tâm, Trương thẩm vừa từ quê lên, muốn ở lại kinh thành lâu dài. Cả nhà chỉ có hai mẹ con, có lộ thiệp, qua cổng thành đàng hoàng rồi. Con đã hỏi kỹ rồi, đại nương cứ yên tâm.”
Lý đại nương nghe vậy, trong lòng đã hài lòng ba phần. Nhìn Trương thị và Tiền Thiển tuy ăn mặc giản dị, nhưng vá may chỉnh tề, người cũng sạch sẽ. Nhìn kỹ mặt mũi, tóc Trương thị được chải chuốt gọn gàng, toát lên vẻ tháo vát đảm đang, rõ ràng là người biết lo liệu việc nhà, bà lại càng hài lòng hơn. Thêm nữa, chỉ có hai mẹ con thuê phòng, nếu thật sự dám xù tiền thuê, bà cũng tự tin giải quyết được.
Quan sát xong xuôi, Lý đại nương cười với Vương Thuận:
“Đúng là không tệ! Tiểu Thuận làm việc tốt, lát nữa bà đãi cháu bánh bao nhé.”
Vương Thuận vui vẻ đồng ý, rồi cùng Lý đại nương dẫn mẹ con Trương thị đi xem nhà.
Căn nhà cho thuê cách không xa nhà Lý đại nương, là một tiểu viện được tách ra từ một cụm nhà lớn, chỉ có hai gian phòng, tuy nhỏ hẹp nhưng rất sạch sẽ, có sẵn bàn ghế giường tủ, giấy dán cửa sổ và trần nhà cũng còn nguyên vẹn. Trương thị xem xong thì rất hài lòng, quyết định thuê một năm.
Vương Thuận nhanh chóng chạy đi tìm người làm chứng để lập khế ước. Trương thị và Lý đại nương đều dúi cho cậu mấy đồng tiền lớn, cậu vui vẻ cầm đi, trước khi đi còn dặn Tiền Thiển có việc thì cứ đến Duyệt Lai khách điếm tìm cậu, nếu muốn mua đồ thì hỏi Lý đại nương trước để khỏi bị lừa. Tiền Thiển gật đầu cảm ơn từng câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền thuê nhà cao hơn so với Trương thị tưởng tượng rất nhiều, nhưng bà cũng hiểu rõ, kinh thành giá cả vốn đã đắt đỏ, hai đồng tiền mới mua được một cái bánh nướng, giá của Lý đại nương cũng không tính đắt. May mà còn hai lượng bạc hồi môn dành dụm được từ hồi Ngũ Nương, nếu không hai mẹ con thật sự không thuê nổi nhà.
Dù vậy, sau khi trả trước mấy tháng tiền nhà, lại sắm sửa thêm chút đồ đạc, chăn màn, hai lượng bạc kia cũng bay mất một nửa. Trương thị bắt đầu lo lắng. Bà vẫn còn mong con gái mình gả vào nhà tốt, còn nghĩ đến chuyện chuẩn bị hồi môn. Nhưng giờ, đừng nói đến hồi môn, không nhanh chóng tìm việc làm thì đến cơm cũng chẳng có mà ăn.
Hai mẹ con bận rộn mất hai ngày mới dọn dẹp xong nhà mới. Xong xuôi đâu vào đó, Trương thị lại nhắc Tiền Thiển đổi lại váy áo, đừng mặc đồ nam chạy nhông ngoài đường nữa. Nhưng Tiền Thiển – người đặt mục tiêu trở thành tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu – sao chịu đổi?
Cô liền thuyết phục Trương thị: chuyện lấy chồng là việc sau này, trước mắt hai mẹ con phải lo sống đã. Giá cả ở kinh thành cao ngất, nếu chỉ dựa vào Trương thị ra ngoài làm thuê thì khó nuôi nổi hai miệng ăn. Hơn nữa, nếu cô đi làm dưới thân phận con gái, vừa ít việc vừa dễ bị bắt nạt.
“Huống hồ, nương nhìn con đi, đen nhẻm gầy nhom thế này, ai mà nhận ra là con gái đâu. Mặc đồ nam chẳng ai nghi ngờ cả.” – Tiền Thiển nói thêm.
“Xàm xí! Con gái nương là xinh nhất! Chỉ là gầy một chút, bồi bổ rồi sẽ xinh thôi!” – Trương thị phản đối.
“Con biết nương muốn gả con đi, nhưng chuyện đó đâu thể gấp được. Ở nhà chỉ tổ tốn cơm. Chi bằng mặc đồ nam đi làm kiếm tiền. Nương sợ người khác biết thì cùng lắm ta dọn đi nơi khác là xong.” – Tiền Thiển tiếp tục: “Với lại con đi làm còn có thể để dành được tiền hồi môn, nương lo gì? Một mình nương thì làm được bao nhiêu chứ!”
Trương thị còn định nói thêm, nhưng thấy con gái vẻ mặt kiên quyết, đành thở dài cho qua. Nghĩ đi nghĩ lại, lời con bé cũng có lý, trước tiên phải sống được đã.
Thấy mẹ xiêu lòng, Tiền Thiển liền nói mình muốn đi tìm Vương Thuận hỏi xem có việc gì phù hợp không. Trương thị hết cách, đành đồng ý, nhưng dặn dò tới tấp: việc gì cũng phải được bà chấp thuận mới được làm. Tiền Thiển vâng dạ rối rít, để tránh mẹ lải nhải thêm, còn chủ động giục mẹ qua tìm Lý đại nương xem có việc khâu vá gì có thể làm tại nhà không.
Trương thị thu xếp ra ngoài, Tiền Thiển thấy mẹ đi rồi cũng vội chạy mất, dự định đi thăm dò Trạng Nguyên Lâu trước.
Trạng Nguyên Lâu nằm trên đại lộ Chu Tước ở Bắc Thị, là nơi sầm uất bậc nhất kinh thành. Cả con phố tụ họp đầy rẫy tửu lâu, phạn điếm cao cấp, thêm vào đó còn có vài hiệu vàng bạc, tiệm vải lớn, đúng là tụ hội của giới xa hoa. Trên phố xe ngựa nườm nượp, náo nhiệt vô cùng, người đi lại đều ăn mặc quý phái, kể cả tiểu đồng hay nha hoàn của các công tử tiểu thư cũng toàn mặc gấm vóc.
Tiền Thiển háo hức nhìn quanh – đúng là phiên bản cổ đại của đại lộ Champs-Élysées, quá mức phồn hoa. Nghĩ đến xã hội cổ đại phân cấp rõ rệt, nàng không dám tùy tiện đi lại, sợ không cẩn thận đụng trúng quý nhân, chưa kịp làm tiểu nhị đã mất mạng.
Trà Đá Dịch Quán
Trạng Nguyên Lâu là tửu lâu lớn nhất, xa hoa nhất trên đại lộ Chu Tước. Khách ra vào toàn là quý nhân, lụa là gấm vóc, người người đi trước rước sau. Có cả tiểu thư che mặt dẫn theo nha hoàn, bà tử rầm rộ ra vào. Tiền Thiển tìm một hàng kẹo hồ lô gần đó, bắt chuyện với ông lão bán hàng hỏi thăm tình hình. Ông lão nói thao thao bất tuyệt:
Nghe nói ba chữ “Trạng Nguyên Lâu” là do tiên hoàng đích thân đề bút, mỗi đời tân khoa trạng nguyên đều mở yến tiệc tạ thầy ở đây; nghe nói công chúa thứ ba thích nhất là bánh hoa quế ở Trạng Nguyên Lâu; nghe nói Hoàng thượng lúc chưa đăng cơ cũng gặp Thái phó tiểu thư ở đây – vừa gặp đã yêu, chính là Hoàng hậu bây giờ; nghe nói tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu ai nấy đều văn võ song toàn, biết chữ biết nghĩa…
Tiền Thiển: Tin xấu ghê gớm ┑( ̄Д ̄)┍, xem ra muốn vào Trạng Nguyên Lâu làm tiểu nhị còn khó hơn vào khách sạn năm sao làm quản lý sảnh /(ㄒoㄒ)/~~