Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 9: Đại gia, ta chỉ là tiểu nhị thôi (9)



Tiền Thiển không hề nói dối. Là một tiểu thư nhà giàu hiện đại, cô đã từng ăn đủ mọi sơn hào hải vị. Bánh ngũ cốc mà Trương thị làm, dưới khẩu vị tinh tế của "kẻ ăn vụng ẩn hình" như Tiền Thiển kiểm chứng, thực sự là rất ngon.

Mặc dù vậy, Tiền Thiển không cho rằng Ám Nhất thật sự sẽ ăn miếng bánh đen đúa xấu xí nhà cô. Theo cô nghĩ, nhóm người như Ám Nhất – thân cận bên cạnh nam chính là một hoàng tử – chắc chắn là tâm phúc, bổng lộc không nhỏ. Người như thế, có khi còn có phẩm cấp trong người, tuyệt đối sẽ chẳng để mắt tới loại thực phẩm thô kệch nơi quê mùa thế này.

Thế nhưng không ngờ, Ám Nhất lại thò đầu nhìn bọc đồ mà Tiền Thiển bày ra, còn có vẻ rất hứng thú lấy một miếng bánh lên cắn thử, rồi cười bảo:

“Ngon thật à? Vậy ta phải nếm thử xem sao… Ừm… Trương Đại tẩu, tay nghề của cô cũng tốt thật đấy, ăn được lắm.”

Được khen một câu, Trương thị có phần ngại ngùng, vội vàng khách khí đáp:

“Vị đại gia này, nếu ngài không chê, thì cứ lấy thêm vài cái nữa mà ăn. Đây là bánh ngũ cốc tự làm trong nhà, cũng chẳng đáng giá gì.”

Ám Nhất xua tay, mỉm cười nói:

“Trương Đại tẩu không cần khách khí. Ta nghe Tiểu Ngũ Tử bảo bánh ngon nên mới lấy một miếng nếm thử. Các người mai còn phải lên đường, nên giữ lại làm lương khô mà dùng.”

Nói xong, Ám Nhất liền xách bánh quay về.

Tiền Thiển thấy Ám Nhất đi rồi, vui vẻ ngồi xuống, mở gói đồ ra. Lâu lắm rồi không được ăn thịt, vừa thấy thịt nướng mà mắt đã phát sáng. Cô lập tức nhón một miếng thịt thỏ to nhét vào miệng, mãn nguyện thở ra một hơi, sau đó vội vàng đưa gói đồ về phía Trương thị, bảo bà cũng ăn.

Trương thị lắc đầu, nói với cô:

“Nương ăn no rồi, Ngũ… Tiểu Ngũ Tử, con ăn đi. Ăn không hết thì gói lại, để dành trên đường.”

Tiền Thiển biết mẹ tiếc không nỡ ăn, liền lấy một miếng điểm tâm, vội vàng cắn một miếng rồi đưa tới trước miệng Trương thị:

“Nương xem, con ăn rồi này. Con thấy điểm tâm không ngon bằng thịt, nương ăn đi. Cha từng nói, mấy món điểm tâm quý này phải ăn khi còn mới thì mới ngon, để lâu là không ngon nữa. Mình không được lãng phí, nương cũng phải ăn.”

Trương thị hết cách, đành cắn một miếng nhỏ theo tay con gái, rồi nói:

“Nương ăn rồi, vẫn là con ăn đi. Con còn phải lớn, nên ăn nhiều một chút.”

Tiền Thiển nhét luôn cái bánh vào tay bà, nghiêm túc nói:

“Nương, con thấy thịt ngon hơn thật đó, thiệt mà!!”

Nói rồi quay đầu tiếp tục cắm cúi ăn thịt, không để ý đến Trương thị nữa.

Trương thị chẳng còn cách nào, đành chầm chậm ăn nốt miếng điểm tâm trong tay. Nhưng bà cũng chỉ ăn một miếng là không nỡ ăn thêm, muốn để lại cho con gái. Nhìn dáng vẻ mẹ mình luôn nghĩ cho mình trước hết, Tiền Thiển chỉ có thể giả vờ như không thấy, tiếp tục ăn thịt.

Yến Hành ngồi bên nhìn mẹ con họ ở góc tường, trong mắt mang theo ý cười. Không biết tại sao, hắn lại có một cảm giác thành tựu như khi cho thú cưng ăn thành công. Cô nhóc đen nhẻm kia, dáng ăn thật đúng là buồn cười.

Thích ăn thịt à? Yến Hành vuốt vuốt ngón tay, nghĩ thầm: “Có hơi giống cho chó con ăn đó…”

Sau đó hắn nhìn về phía Ám Nhất đã ngồi xuống, phân phó:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bẻ cho ta một miếng cái bánh ngươi đang cầm.”

“…Cái gì ạ?” – Ám Nhất lập tức thấy thế giới thật huyền huyễn. Chủ tử hôm nay bị làm sao thế? Sao lại muốn ăn bánh ngũ cốc? Hắn liếc cái bánh đang cầm trong tay, âm thầm nghĩ: lại còn là cái mình đã cắn rồi.

Ám Nhất lưỡng lự, khuyên:

“Chủ tử, cái này thuộc hạ đã cắn rồi. Hơn nữa, đây là đồ thô, ngài sao có thể ăn loại này chứ…”

“Không sao, chưa từng thử qua, tò mò thôi.” – Yến Hành đáp ngắn gọn.

“Vậy… vậy để thuộc hạ đi lấy một cái khác từ đại tẩu kia.” – Ám Nhất nhìn cái bánh bị cắn, có chút buồn bực.

“Không cần.” – Yến Hành lắc đầu. Dù gì hắn cũng chỉ muốn nếm thử, muốn biết cái bánh đen sì mà “con chuột nhỏ” kia ăn say sưa rốt cuộc mùi vị thế nào. Hắn vốn không phải người quá cầu kỳ, mấy năm rèn luyện ở biên ải, khổ nào mà chưa từng chịu qua.

Ám Nhất đành chịu, cẩn thận tìm một chỗ chưa cắn trên cái bánh, bẻ một miếng sạch sẽ đưa cho Yến Hành.

Yến Hành nhận lấy, lập tức cắn một miếng nhỏ, từ từ nhai nuốt.

Ám Nhất tưởng rằng chủ tử chỉ nếm thử cho biết thôi, kiểu bánh này thô ráp cứng ngắc, không uống nước vào còn đau cả cổ họng. Nhưng không ngờ, Yến Hành cứ chậm rãi, từng chút một, ăn hết cả miếng bánh.

Sau khi nuốt xong miếng cuối cùng, Yến Hành không thèm nhấc mí mắt, giơ tay nói:

Trà Đá Dịch Quán

“Trà.”

Ám Thất đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm ấm trà lập tức bưng ly tới.

Ám Nhất nhìn chủ tử nhà mình mà ra vẻ hiểu rõ: biết ngay là không quen mà! Nhìn đi, nghẹn rồi đấy.

Có nam chính bên cạnh, cho dù là ngủ trong miếu đổ cũng thấy an toàn! Tiền Thiển hoàn toàn yên tâm. Có người canh đêm, lại có lửa sưởi ấm, đêm nay thật sự quá hoàn hảo, cô ngủ một giấc đến không biết trời đất gì luôn. Mãi đến khi bị Trương thị lay dậy, cô còn mơ màng tưởng mình đang nằm trên chiếc giường to ở nhà. May mà 7788 nhanh chóng đảm nhận vai trò đồng hồ báo thức, không thì lỡ miệng nói linh tinh lúc nửa tỉnh nửa mê thì toi.

Những ngày lên đường thật sự có thể gọi là “chạy xuyên đêm”. Vì hai mẹ con Tiền Thiển đi bộ, để kịp đến điểm nghỉ qua đêm, ngày nào họ cũng phải xuất phát từ rất sớm. Hôm nay cũng vậy, trời còn chưa sáng, Trương thị đã gọi Tiền Thiển dậy.

Điều khiến Tiền Thiển bất ngờ là, nhóm người của Yến Hành lại còn siêng năng hơn họ. Khi cô vừa bò dậy thì bên kia đã thu dọn xong và chuẩn bị xuất phát.

Tiền Thiển trông thấy nam chính cưỡi ngựa phi nhanh như bị ma đuổi. Ám Nhất – vị đại thúc mặt cười hiền hòa kia – cũng chẳng chào hỏi gì, chỉ mỉm cười với hai mẹ con rồi cũng nhanh chóng biến mất cùng cả nhóm. Trong ngôi miếu đổ chỉ còn lại hai mẹ con Trương thị.

Trương thị thu xếp lại một chút, lấy điểm tâm còn dư hôm qua ra, lập tức ép Tiền Thiển ăn vài cái, rồi lại dẫn cô tiếp tục lên đường. Nếu không có gì bất ngờ, tối nay họ sẽ đến được kinh thành.

Tiền Thiển cười rạng rỡ trong lòng: A ha ha ha, lão nương cuối cùng cũng chuyển được cảnh rồi!!!

Mà lúc này, Lục hoàng tử Yến Hành đang ngày đêm phi ngựa, cuối cùng cũng kịp trở về phủ trước giờ thượng triều. Quả nhiên, triều sớm vừa kết thúc, thái giám thân cận của hoàng đế – Vương công công – đã mang theo thánh chỉ cùng đồ bổ đến phủ, miệng thì nói là “phụng thánh chỉ đến thăm Lục hoàng tử đang bị bệnh”.

Vương công công nhìn thấy Yến Hành đang dạo quanh hoa viên, thay mặt hoàng đế hỏi thăm vài câu, sau đó yên tâm quay về hồi bẩm. Sau khi tiễn nội thị rời đi, sắc mặt Yến Hành trầm xuống.

Tay của hoàng hậu nương nương vươn dài như vậy… Xem ra phủ Lục hoàng tử cần phải được dọn dẹp một phen rồi.