Xuyên Nhanh: Lần Nào Cũng Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 5: Đại gia, ta chỉ làm tiểu nhị thôi (5)



Lục hoàng tử Yến Hành lạnh lùng nhìn đám thị vệ và thích khách đang c.h.é.m g.i.ế.c nhau, gương mặt tuấn mỹ chẳng chút biểu cảm. Mức độ ám sát như này vốn chẳng thể gây uy h.i.ế.p với hắn, nhưng điều đó có nghĩa là hành tung của hắn đã bị lộ.

Tông thất hoàng gia không có chiếu chỉ thì không được tự ý ra khỏi kinh thành, đây là quy củ tổ tiên đặt ra. Lần này hắn đến Tuyên Thành không có chiếu thư. Tuyên Thành cách kinh thành không xa, chỉ cần hắn giả bệnh vài hôm là có thể che giấu, nhưng hiện giờ hành tung đã bị bại lộ, đồng nghĩa với việc trong kinh đã có người biết hắn tự ý rời kinh không theo lệnh, phải lập tức quay về! Vào thời điểm mấu chốt thế này, không thể để kẻ khác nắm thóp được.

Thích khách đã bị đánh lui, thị vệ vây quanh Yến Hành, thống lĩnh thị vệ gương mặt có phần lo lắng:

“Chủ tử, hành tung bị lộ rồi.”

“Ừm.” Diệm Hành khẽ gật đầu, mặt không đổi sắc: “Ngươi dẫn theo thị vệ tiếp tục hộ tống xe ngựa về kinh theo lộ trình đã định, để Ám Nhất dẫn người theo ta thúc ngựa chạy gấp.”

“Rõ!” Thống lĩnh thị vệ ôm quyền lĩnh mệnh, lập tức đi sắp xếp. Chưa đến chốc lát, vài người ăn mặc giản dị, bước chân nhẹ nhàng đã dắt ngựa đến bên cạnh Yến Hành.

Yến Hành lên ngựa, dẫn theo người của mình lao vút đi, để lại thống lĩnh thị vệ đưa người hộ tống xe ngựa tiếp tục hành trình.

Suốt hai ngày hai đêm không nghỉ, một đoàn người rốt cuộc cũng đến vùng ngoại ô kinh thành. Chỉ còn năm mươi dặm nữa là có thể vào thành. Trời cũng đã sẩm tối, Ám Nhất – thủ lĩnh ám vệ – bắt đầu sốt ruột.

“Chủ tử.” Ám Nhất giục ngựa tới gần Yến Hành: “Không thể đi tiếp nữa, trời đã tối, đoạn đường phía trước không dễ đi, cưỡi ngựa ban đêm rất dễ xảy ra sự cố.”

“Đã gần tới kinh thành, thúc ngựa thêm hai canh giờ là đến.” Yến Hành không hề giảm tốc độ.

“Nhưng chủ tử, lúc đến đây chúng ta đi qua, đoạn phía trước có đoạn bị sạt lở, không biết đã được tu sửa chưa. Đường xá chưa rõ, cứ thế cưỡi ngựa ban đêm, e rằng không ổn.” Ám Nhất tiếp tục khuyên nhủ, “Vả lại, giờ này hoàng cung đã đóng cổng, bệ hạ sẽ không triệu kiến vào lúc này. Sáng mai đi cũng không muộn.”

“Chủ tử, nói cùng lắm, dù bệ hạ đã biết tin, cũng chỉ trách phạt vài câu, nhưng nếu vì cưỡi ngựa ban đêm mà xảy ra sự cố, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?” Ám Nhất tha thiết nói liền một hơi.

“Ừm.” Yến Hành thản nhiên đáp, “Cho Ám Thất đi thám thính phía trước, nếu không có gì bất thường, thì hạ trại nghỉ tạm.”

Ám Nhất đáp vâng, liền cho người đi dò đường. Yến Hành giảm tốc độ, vừa đi vừa chờ báo lại.

Chẳng bao lâu sau, Ám Thất quay về:

“Chủ tử, phía trước có một miếu Sơn Thần bỏ hoang, rất thích hợp nghỉ lại, chỉ là đã có người ở trong nghỉ chân rồi. Ngài xem...”

Chưa dứt lời, Ám Tam đã cười: “Chuyện gì chứ, mặc kệ là ai, đuổi ra ngoài là được rồi.” Ám Tam vốn tính tình cởi mở, ngoài mệnh lệnh của chủ tử ra thì đầu óc chẳng chứa được chuyện gì khác, nói lời kiểu này cũng chẳng có gì lạ.

Ám Nhất nghe vậy liền vỗ mạnh vào sau đầu Ám Tam, vừa đánh vừa mắng: “Chỉ được cái phá chuyện! Suốt ngày gây họa, đầu óc còn chẳng bằng hạt vừng!”

Mọi người xung quanh bật cười ầm lên, ngay cả Yến Hành cũng khẽ mỉm cười. Ám Tam không dám phản kháng, xoa đầu cười hề hề, vừa cười vừa nói: “Ta chỉ sợ chỗ đó bẩn, ảnh hưởng chủ tử thôi mà!”

Ám Nhất chẳng buồn để ý đến hắn, quay sang hỏi Ám Thất: “Bên trong là người thế nào? Ngươi điều tra rồi chứ? Có gì đáng ngại không?”

Ám Thất gật đầu: “Ta đã quan sát rồi, là một cặp mẹ con, một phụ nhân dẫn theo một đứa trẻ tầm mười mấy tuổi, ăn mặc giống dân làng quanh đây. Ta trèo cây quan sát một lúc, không có hành động gì khả nghi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ám Nhất nghe vậy quay đầu hỏi Yến Hành: “Chủ tử, ngài thấy sao?”

Yến Hành gật đầu: “Vậy vào miếu nghỉ tạm, các ngươi chú ý một chút, nếu đúng là dân thường thì đừng quấy nhiễu họ.”

Các ám vệ đồng loạt gật đầu, Yến Hành dẫn người tiến vào miếu hoang.

---

Tiền Thiển theo Trương thị đi suốt hai ngày, trong lòng không khỏi cảm khái – thời cổ quả thật đi lại gian nan, nhà nghèo thì chỉ có thể dùng chân mà đi. May mà tuy cô được ba mẹ cưng chiều suốt hơn ba mươi năm nhưng cũng không phải kiểu tiểu thư yếu ớt. Cộng thêm thân thể của Trương Ngũ Nương vốn cũng khỏe mạnh, nên quãng đường này dù vất vả nhưng cô vẫn chịu được.

Ngược lại, Trương thị vì thương con gái, mang vác thêm nhiều hành lý nên sắc mặt đã lộ chút mỏi mệt.

Lúc nhìn thấy ngôi miếu Sơn Thần tồi tàn này, hai mẹ con đều rất vui. Đêm đầu tiên rời nhà, Trương thị đưa Tiền Thiển tá túc trong phòng chứa củi của một quán trọ nhỏ ở trấn, tốn hết hai đồng mà vẫn chỉ được ngủ trong nhà kho. Hôm nay lỡ mất trạm nghỉ, phía trước không làng, phía sau không quán, Trương thị còn tưởng phải ngủ ngoài trời, đang lo lắng thì lại phát hiện ra ngôi miếu hoang này.

“Có mái che là tốt rồi.” Trương thị tự an ủi bản thân.

Trời đã sang cuối thu, tiết trời bắt đầu lạnh, mà ngôi miếu rách nát lại thiếu nửa cánh cửa, rõ ràng chẳng che được gió mưa. Tiền Thiển bàn với Trương thị ra ngoài nhặt củi nhóm lửa sưởi ấm, nhưng Trương thị sợ con gặp nguy hiểm, nhất quyết không cho. Hai người còn đang tranh cãi thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng vó ngựa, dường như có không ít người đang tiến về phía miếu.

Trương thị hoảng hốt, lập tức ôm chặt Tiền Thiển vào lòng, căng thẳng nhìn ra cửa miếu.

Chỉ chốc lát sau, mấy người vây quanh một công tử áo gấm bước vào. Tiền Thiển liếc nhìn người ở giữa, không khỏi hít sâu một hơi — hít~~ Soái ca cực phẩm đây rồi!!! Quả nhiên cổ đại toàn trai đẹp đi đầy đường! Nhìn lại xã hội hiện đại, gene con người đúng là thoái hóa hết rồi! Toàn thấy bụng phệ với đầu hói!

Ám Nhất đi phía trước, thấy hai mẹ con Trương thị ngây người nhìn chủ tử nhà mình thì không nhịn được bật cười – quả nhiên, khuôn mặt của chủ tử nhà hắn đúng là vô địch thiên hạ.

Trà Đá Dịch Quán

Phát hiện Ám Nhất đang tiến về phía mình, Tiền Thiển lập tức tỉnh táo, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. Thấy dáng vẻ như con mèo xù lông của cô, Ám Nhất dừng bước, trong lòng lại càng buồn cười hơn, thầm nghĩ con nhóc này cảnh giác cũng cao đấy chứ.

Không sai! Con nhóc! Vừa bước vào cửa, Ám Nhất đã âm thầm đánh giá kỹ lưỡng hai mẹ con. Dù Tiền Thiển cải trang có thể qua mặt người thường, nhưng không qua được mắt dân chuyên. Hắn và đám người Yến Hành vừa nhìn liền biết ngay – trong miếu là một đôi mẹ con. Ám Nhất trong lòng nhanh chóng phân tích xong xuôi.

Hai mẹ con, cô con gái chưa đến mười lăm tuổi, qua hơi thở và bước chân có thể thấy, chưa từng được huấn luyện, chỉ là người bình thường. Còn vì sao con gái lại giả nam trang, hắn không quan tâm. Đã xác nhận không có uy h.i.ế.p là đủ.

Sau khi phân tích xong, Ám Nhất lại càng nở nụ cười hòa nhã hơn.

Tiền Thiển không chú ý đến biểu cảm của hắn, cô đang nói chuyện rôm rả với 7788:

“7788, nhìn kìa soái caaaa!!! Quả nhiên cổ đại toàn trai đẹp!!! Đẹp trai quá trời luôn!!!”

7788 khinh thường:

“Trai đẹp gì chứ, đó là nam chính đấy! Gương mặt này cũng chỉ tính là chuẩn mực trung bình trong giới nam chính thôi! Ngươi có cần phải nông cạn đến mức này không? Sau này làm nhiệm vụ, ngươi sẽ gặp biết bao nam chính, đừng có mỗi lần gặp là làm như phát hiện châu báu.”

“Á ~~~” Nghe 7788 nói xong, Tiền Thiển lập tức mất tinh thần. Nam chính là tài sản riêng của nữ chính mà, loại vai quần chúng như mình vẫn nên thôi mơ mộng người ta thì hơn, không thì xui xẻo lắm…