Ám Nhất phát hiện ra hai mẹ con này thật chẳng phải hạng bình thường. Cô con gái thì trước tiên là dán mắt nhìn chủ tử nhà hắn (chuyện quá đỗi bình thường), kế đó lại cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, rồi nét mặt sụp xuống một chút, chẳng buồn liếc ai nữa, cúi gằm rúc vào một bên, vẻ như chuyện chẳng liên can đến mình.
Còn bà mẹ thì sao? Ban đầu cũng dán mắt nhìn chủ tử nhà hắn (đã bảo rồi mà, gương mặt của chủ tử là vô địch thiên hạ mà), sau đó thì giữ chặt con gái không buông, ánh mắt như gà mẹ che chở con mà trừng trừng nhìn bọn họ. Ám Nhất bất giác sờ sờ mặt, hơi nghi ngờ — chẳng lẽ hắn với đám huynh đệ trông đáng sợ đến vậy sao?
Ngoảnh lại nhìn chủ tử nhà mình, thấy người vẫn vẻ mặt hờ hững, Ám Nhất vui vẻ quyết định… đi bắt chuyện một phen. Ai bảo hắn lớn tuổi nhất, lại có gương mặt hòa nhã cơ chứ.
Tiền Thiển thấy người đàn ông trung niên đi đầu đoàn, gương mặt tươi cười hiền hậu, đang từ từ bước tới, trong lòng liền cảnh giác. Cô không tin nổi bên cạnh nam chính lại có người bình thường. Đừng nhìn vị đại thúc này cười híp mắt trông như chưởng quầy tửu lâu, ai biết được có phải là sát thủ m.á.u lạnh không chứ? (Ai mà ngờ, cô đoán trúng thật rồi!)
Chưa kịp làm tiểu nhị, Tiền Thiển đã cảm thấy tốt nhất đừng dễ đắc tội người ta, nhất là người bên cạnh nam chính, kẻo toi mạng ở đây. Vì sự an toàn của bản thân và mẫu thân tạm thời, Tiền Thiển dứt khoát quyết định… mặt dày nở nụ cười nịnh nọt.
Ám Nhất thấy hai mẹ con họ không giấu được vẻ căng thẳng, bèn quyết định đừng đi quá gần, kẻo dọa hai mẹ con phát khiếp. Nào ngờ, cô bé đối diện lại chủ động nhe răng cười với hắn, giọng lớn vang như sấm gọi:
“Cháu chào đại thúc ạ!”
Trà Đá Dịch Quán
Tiếng chào này đúng là long trời lở đất, đến mức gần như làm rơi tro bụi trên xà nhà.
Tiền Thiển: Σ(°△°|||)︴ Căng thẳng quá, lỡ hét hơi to.
Ám Nhất: (⊙o⊙) Cô bé, ta đâu có điếc đâu!
Hệ thống 7788: /(ㄒoㄒ)/~~ Tiền Tiền, cô tính phát triển thành chiêu tấn công sóng âm hả!
Ám Nhất bị dọa suýt bật người, nét mặt tối sầm, nhưng vẻ ngoài vẫn bình thản như không, mỉm cười hòa nhã chào hỏi lại:
“Tiểu huynh đệ này trông khá lanh lợi đấy.”
Trương thị nghe vậy căng thẳng nuốt nước miếng, giữ chặt lấy Tiền Thiển kéo về phía sau, hệt như muốn giấu cô bé ra sau lưng. Ám Nhất thấy dáng vẻ đó thì biết bà ta sợ, bèn chủ động giải thích:
“Đại tẩu, xin mạo muội. Bọn tại hạ hôm nay đi đường lỡ giờ, bỏ lỡ trạm nghỉ, tình cờ nhìn thấy miếu Sơn Thần này, không biết đã có người, nên tự tiện vào, thật xin lỗi. Bọn tại hạ không có ác ý, chỉ muốn nghỉ nhờ một đêm, mong đại tẩu rộng lòng giúp đỡ.”
Trương thị không nói lời nào, chỉ nhìn Ám Nhất chằm chằm, một lát sau mới gật đầu. Ám Nhất bị nhìn chằm chằm như thế mà mặt vẫn không biến sắc, mỉm cười ung dung tự nhiên, Tiền Thiển trong lòng thầm giơ ngón cái khen — đúng là hồ ly già lợi hại.
Nghe xong lời giải thích, Trương thị nhìn bộ y phục cao quý trên người vị công tử ở giữa, trong lòng hơi yên tâm, liền kéo Tiền Thiển lui về một góc, cố gắng tránh xa đám đàn ông kia. Tiền Thiển thấy mẹ căng thẳng, ngoan ngoãn theo về góc tường, nhìn đám người mới vào đang bận rộn bên cạnh Yến Hành — người thì dọn dẹp, người thì nhặt củi nhóm lửa, trông thật bận rộn.
Tiền Thiển ngẩng đầu nhìn Trương thị, nhỏ giọng xin phép:
“Nương, trời còn chưa tối hẳn, để con ra ngoài nhặt ít củi nhóm lửa nhé. Cái miếu nát này chẳng có cửa, ban đêm chắc lạnh lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe vậy, sắc mặt Trương thị lập tức thay đổi, túm chặt lấy cô mắng nhỏ:
“Không được đi! Đừng làm càn! Bên ngoài nguy hiểm lắm, cứ ở đây với mẹ! Mẹ ôm con cả đêm cũng không lạnh được đâu!”
Tuy hai mẹ con nói nhỏ, nhưng chẳng lọt qua tai nổi mấy tai nghe trộm chuyên nghiệp của ám vệ. Ám Nhất vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng dù gì cũng chung mái miếu nghỉ ngơi một đêm, hơn nữa hai mẹ con góc tường kia đúng là khiến hắn có chút thiện cảm, nên vỗ vỗ tay đứng dậy.
Quay đầu liếc nhìn mẹ con Trương thị, Ám Nhất bước đến bên Yến Hành thì thầm mấy câu, Yến Hành gật đầu. Ám Nhất lại quay người dặn dò một thanh niên mấy câu, người kia lập tức ra ngoài, chẳng mấy chốc đã quay lại với một bó củi khô.
Ám Nhất lục lọi trong bọc hành lý, lấy ra mấy món, rồi đón bó củi từ tay thanh niên kia, bước về phía hai mẹ con. Trương thị thấy hắn tới gần lại căng thẳng, kéo mạnh Tiền Thiển vào lòng. Tiền Thiển dở khóc dở cười — Trương thị đúng là một người mẹ thương con tuyệt đối, đến mức gần như hoảng loạn rồi.
Ám Nhất thấy dáng vẻ như gà mẹ xù lông của Trương thị thì lại thấy buồn cười. Hắn làm ám vệ từ hồi rời khỏi trại huấn luyện, lúc đầu theo hầu ngoại tộc của Lục hoàng tử, sau được điều về làm thống lĩnh ám vệ dưới trướng Lục hoàng tử. Đã ngoài bốn mươi tuổi, cả đời chưa từng nghĩ tới chuyện cưới vợ sinh con. Cho nên hắn thật sự không hiểu nổi tấm lòng gà mẹ của Trương thị.
“Đại tẩu đừng căng thẳng, tại hạ không có ác ý.” Ám Nhất cố gắng ôn hòa nói:
“Tối nay e là sẽ rất lạnh, thấy hai mẹ con mặc cũng đơn sơ, nếu không nhóm lửa sưởi ấm, sợ rằng sẽ khó qua đêm.”
Hắn đặt bó củi khô xuống, vừa sắp xếp vừa nói tiếp:
“Tại hạ đã bảo người đi nhặt thêm củi, để đốt cho hai mẹ con một đống lửa.”
“Đại gia, sao dám làm phiền ngài như thế…” Trương thị nghe xong, ngượng ngùng không thôi.
“Đại thúc, ngài thật là người tốt! Lúc nãy con vừa nói với nương là muốn ra ngoài nhặt củi nhóm lửa, nương không cho đi.” Tiền Thiển thấy có củi đốt thì vui ra mặt, nhe răng cười với Ám Nhất.
“Nương con nói đúng đấy, trời đã tối, trẻ con không nên chạy lung tung.” Ám Nhất lấy ra bộ đánh lửa tinh xảo, bắt đầu nhóm củi đã sắp xếp sẵn.
“Cho nên mới nói, đại thúc chính là người tốt đưa than trong lúc hoạn nạn đó ạ!” Tiền Thiển vừa thấy đống lửa bốc cháy, liền tranh thủ vỗ m.ô.n.g ngựa ngay.
Ám Nhất nghe vậy thì hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tiền Thiển, mỉm cười khó đoán:
“Tiểu huynh đệ còn biết cả ‘tuyết trung tống thán*’ nữa cơ à.”
*"Tuyết trung tống thán" (雪中送炭) là một thành ngữ gốc Hán, dịch nghĩa đen là "tặng than giữa trời tuyết". Đây là hình ảnh ẩn dụ, mang ý nghĩa: giúp đỡ người khác kịp thời, đúng lúc họ đang gặp khó khăn hoạn nạn.
Nghe câu ấy, lòng Tiền Thiển chợt khựng lại một nhịp — người này nghi ngờ rồi. Bên cạnh nam chính quả nhiên ai cũng cáo già!
Dù sao cũng không thể chọc giận vai chính, Tiền Thiển lập tức quyết định — thành thật là thượng sách. Dù sao ngoại trừ chuyện nữ cải nam trang, thì thân thế cô đơn giản không thể đơn giản hơn: chỉ là một vai chạy bàn, ngoài lần vô tình gặp gỡ ở miếu hoang này, sau này cũng chỉ là gặp mặt qua quýt khi bưng đồ ăn. Cần gì giấu giấu giếm giếm, khiến người ta nghi ngờ?
Lỡ vị đại thúc này đa nghi, quyết định “phòng ngừa rủi ro” mà một đao giải quyết mình thì đúng là xui tận mạng!