Tiền Thiển ngồi sát lại gần đống lửa, chọn chỗ gần Ám Nhất, ngoan ngoãn khai báo:
“Con họ Trương, đại thúc cứ gọi con là Tiểu Ngũ Tử. Con với nương đang trên đường lên kinh thành, đi được hai ngày rồi.”
“Ồ.” Ám Nhất gật đầu, tỏ vẻ quan tâm:
“Năm nay rét sớm, giờ này đã lạnh lắm rồi, thời tiết như vậy mà còn phải đi xa, chắc là khổ cực lắm nhỉ?”
“Vâng.” Tiền Thiển gật đầu, tiếp tục giải thích:
“Con với nương cũng là bất đắc dĩ thôi. Cha con mất vào tháng Tám, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, mồ côi góa phụ, không ai nương tựa, ai cũng có thể bắt nạt. Mùa thu năm nay gặt xong, con với nương còn không giữ nổi ruộng nhà, sắp đến mùa đông rồi, ở lại làng chỉ có chờ chết, nên mới phải ra đi.”
“Thì ra là vậy.” Ám Nhất ngoài mặt tỏ vẻ đồng tình, thuận theo lời Tiền Thiển mà dò hỏi tiếp:
“Con tên là Tiểu Ngũ Tử, chắc là nhà còn anh chị em khác? Không còn ai để nương tựa à? Sao lại để mặc hai mẹ con bị bắt nạt vậy?”
“Không còn ai nữa.” Tiền Thiển lắc đầu, quay đầu nhìn Trương thị. Trương thị cúi đầu lặng lẽ nghe con gái trò chuyện với Ám Nhất, không nói tiếng nào.
“Đại thúc đoán đúng rồi, trong nhà con đúng là con xếp thứ năm, nên mới gọi là Tiểu Ngũ Tử. Có điều…” – giọng Tiền Thiển trầm xuống – “Người còn sống... chỉ còn mỗi mình con thôi…”
“Chính vì thế, sau khi cha cháu mất, dân làng nói nương con khắc thân, rồi bắt nạt bà ấy, còn lấy đá ném…”
Nói đến đây, Tiền Thiển ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn Ám Nhất:
“Bọn họ toàn nói linh tinh! Nương con không khắc thân gì cả! Nương là người mẹ tốt nhất trên đời!!”
Nghe vậy, Ám Nhất dần hiểu ra: một người góa phụ mang tiếng xấu, dẫn theo đứa con gái tầm mười tuổi, sống trong làng hẳn là cực kỳ khổ sở, khó trách phải dẫn con bỏ làng ra đi. Nghĩ vậy, hắn liếc nhìn Trương thị với ánh mắt có phần cảm thông. Thấy bà vẫn điềm tĩnh, không hề yếu đuối, Ám Nhất bất giác đánh giá cao người phụ nữ này hơn một chút – không ngờ một phụ nữ thôn quê lại có thể dạy ra đứa con gái không hề mang dáng vẻ quê mùa như thế.
Trương thị dù đã bị cuộc sống bào mòn đến héo hon, song vẫn thấp thoáng nét thanh tú. Làn da sạm nắng có phần thô ráp, nhưng dưới ánh lửa lại không quá tồi tàn. Ánh mắt kiên định, dịu dàng càng khiến bà có thêm vài phần phong thái. Ám Nhất vậy mà lại cảm thấy bà có nét quyến rũ.
“Thế hai mẹ con tính sao?” Ám Nhất tiếp tục trò chuyện với Tiền Thiển.
“Con với nương định lên kinh thành tìm kế sinh nhai.” Tiền Thiển đáp:
“Khi còn sống, cha con từng nói, trong thành không giống ở quê – chỉ cần chịu khó, không sợ khổ là tìm được việc. Con không sợ khổ, chỉ cần có việc làm, con nuôi được nương. Dù sao… dù sao ở lại làng thì cũng không sống nổi nữa.”
Ám Nhất còn chưa kịp phản ứng, Trương thị đã ngẩng đầu quát con:
“Không được nói bậy! Trẻ con biết gì mà đòi kiếm việc, nương nuôi được con!”
Tiền Thiển liếc nhìn bà mẹ hờ của mình, quyết định không cãi lại, chỉ quay sang cười hì hì với Ám Nhất:
“Nương thật sự giỏi lắm. Tay nghề may vá của nương rất khéo, nấu ăn cũng ngon nữa.”
Ám Nhất gật đầu:
“Có người mẹ như vậy, đúng là phúc khí. Nhưng mà, tìm việc ở kinh thành đâu dễ như cha con nói.”
Trà Đá Dịch Quán
“Con biết mà, đại thúc.” Tiền Thiển gật đầu:
“Con cũng nghĩ kỹ rồi. Nương con có thể nhận việc may vá, làm ở nhà cũng được. Còn con sẽ ra ngoài tìm việc, cùng lắm thì làm việc nặng cũng được. Mấy việc kiểu đó chắc không thiếu đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương thị nghe con nói thế thì càng sốt ruột, chưa kịp mở miệng đã bị Ám Nhất cười khúc khích ngắt lời.
Ám Nhất nhìn cô bé gầy gò nhỏ xíu, gương mặt nghiêm túc tuyên bố muốn làm việc nặng, thật sự quá buồn cười:
“Con với cái thân hình này mà làm việc nặng, cẩn thận bị đè bẹp.”
Tiền Thiển chỉ nói cho có lệ, chứ chẳng lẽ lại nói thật với Ám Nhất rằng mình là tiểu nhị tương lai của Túy Tiên Lâu, chuyên đi bưng bê và đòi tiền ăn của nam chính?
“Con nhỏ này, đã nói là nương nuôi được con, không được nói bậy!” Trương thị trừng mắt nhìn con gái.
Tiền Thiển không nói gì, chỉ cười toe toét nhìn bà.
Ở đằng xa, Yến Hành nghe Ám Nhất trò chuyện với mẹ con họ Trương, cũng thấy thú vị. Nhìn tình cảm mẹ con họ thân thiết như vậy, không hiểu sao Yến Hành lại có chút… ghen tị.
Người ta thường nói hoàng thất vô tình. Yến Hành, con của quý phi, từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm ngặt. Trong ấn tượng của y, mẫu phi lúc nào cũng cao quý đoan trang. Dù Yến Hành được đích thân quý phi nuôi lớn, nhưng chưa đến ba tuổi đã bị ép học thơ văn, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung.
Trong ký ức thơ ấu, Yến Hành cũng từng muốn lười biếng, cũng từng nghịch ngợm, phạm lỗi như bao đứa trẻ khác. Nhưng quý phi chưa từng trách mắng y, lúc nào cũng cười dịu dàng, rồi quay người sai bà v.ú trừng phạt thật nặng.
Nhìn Tiền Thiển mặt mũi lém lỉnh giở trò với mẹ, rồi lại nhìn Trương thị hung dữ mắng con mà trong lời lẽ toàn là yêu thương và bảo vệ, Yến Hành đành thừa nhận – mình thật sự có chút ghen tị. Y cảm thấy cô bé đen nhẻm này số sướng thật, có người mẹ thương yêu như vậy.
(⊙o⊙ nam chính ơi, anh quên người ta vừa mới mất cha à? Cái gì mà số sướng là sao trời?!)
Lúc này, một ám vệ trẻ tuổi lấy từ tay nải ra một cái bình đất nhỏ, đổ đầy nước từ túi da, định đun nước nóng cho chủ tử. Ám Nhất cảm thấy mình đã hỏi đủ, bèn đứng dậy quay lại chỗ chủ tử, cúi đầu xin chỉ thị:
“Công tử, có cần cho Tiểu Lục đi săn ít thịt ăn thêm không ạ?”
Yến Hành không trả lời ngay. Ám Nhất ngẩng lên nhìn, thấy chủ nhân vẫn đang nhìn về góc tường nơi hai mẹ con họ Trương ngồi, tưởng rằng Yến Hành còn chưa yên tâm, bèn nói thêm:
“Công tử cứ yên tâm.”
“Ừm.” Yến Hành khẽ đáp, không tiện tiếp tục nhìn chằm chằm mẹ con nhà người ta.
Ám Nhất lại hỏi:
“Công tử, vậy có cần để Tiểu Lục đi săn không ạ?”
Yến Hành ra ngoài cổng miếu nhìn sắc trời, rồi dặn:
“Đi đi, nhưng đừng đi xa quá, sắp tối rồi.”
Ám Nhất vâng một tiếng, rồi đi sai người đi săn. Yến Hành đứng trước cửa miếu một lúc, không biết đang nghĩ gì, rồi quay lại ngồi gần đống lửa. Không rõ là vô tình hay cố ý, y chọn đúng chỗ đối diện với mẹ con nhà Trương, chỉ cần ngẩng mắt là thấy ngay họ.
Chỉ một lát sau, Tiểu Lục tử đã quay về với hai con thỏ rừng đã làm lông. Mọi người thấy vậy liền ùa tới nhóm lửa nướng thịt.
Ám Nhất thấy thế bèn đến gần Yến Hành, thấp giọng hỏi:
“Công tử, có cần đổi chỗ ngồi không ạ? Khói lớn, sợ làm người khó chịu.”
Yến Hành lắc đầu:
“Không cần. Cứ làm việc của ngươi đi, ta ngồi đây được.”
Ám Nhất biết Yến Hành không phải kiểu người không chịu nổi khổ, chỉ nói thế lấy lệ. Thấy y không đổi ý, cũng chẳng ép nữa.