Dù sao Yến Hành cũng là hoàng tử, dù có cải trang đi ra ngoài, thuộc hạ chuẩn bị vẫn vô cùng chu đáo. Chỉ một lúc sau, trước mặt Yến Hành đã bày ra năm sáu loại điểm tâm, ấm sành cũng đã sôi, nước được đun xong, ám vệ từ cái túi trông không lớn lắm móc ra một bình trà nhỏ, bắt đầu pha trà cho Yến Hành.
Tiền Thiển nhìn mà xuýt xoa cảm thán, đúng là ám vệ xuất thân từ trong cung, hành lý mang theo chẳng khác nào túi bảo bối Doraemon, vừa có thể g.i.ế.c người cướp của, lại có thể nấu cơm pha trà. Mang theo ám vệ ra cửa, đảm bảo cuộc sống có trà có điểm tâm, còn có thịt nướng mà ăn – đúng là những ngày hạnh phúc.
Đãi ngộ của nam chính quả nhiên không giống người thường! Tiền Thiển có chút ghen tị nhìn họ vài lần, rồi lại ngoảnh mặt đi. Trương thị thấy bên kia bắt đầu ăn cơm tối, cũng mở gói hành lý của mình, lấy ra một cái bánh ngũ cốc làm từ nhà mang đi, bẻ làm hai nửa, đưa phần lớn hơn cho Tiền Thiển.
Bánh khô đã để hai ngày, bắt đầu hơi cứng lại. Trương thị ngẩng đầu nhìn sự bày biện bên kia, trong lòng có chút áy náy với con gái. Những món điểm tâm kia nhìn thật đẹp mắt, vậy mà bản thân chưa từng nghĩ đến việc mua một khối cho con gái nếm thử.
Trương thị cúi đầu xoa xoa mái tóc con gái, vừa an ủi vừa dịu dàng nói:
— Con ngoan, ăn nhanh đi. Chờ tới kinh thành, nương sẽ mua cho con đồ chơi làm từ đường. Nương sẽ cố gắng làm lụng, sau này cũng mua điểm tâm cho con.
Tiền Thiển cười tươi, ngẩng đầu nhìn Trương thị, nghiêm túc nói:
— Nương, con không thích ăn điểm tâm, cũng không thích ăn đồ chơi làm từ đường. Con cảm thấy bánh ngô nhà mình là ngon nhất rồi.
Trương thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, trong lòng thấy chua xót, nghĩ rằng con bé hiểu chuyện nên mới nói vậy, bất giác cảm thấy có lỗi. Nhưng thật ra, Tiền Thiển đúng là không hề thèm khát mấy món điểm tâm kia.
Thứ nhất, cô là người từng lớn lên trong gia đình khá giả ở xã hội hiện đại, đã quen với các loại điểm tâm tinh xảo và sang trọng, không đến mức thấy mấy món kia mà thèm. Quan trọng hơn, sau khi xuyên đến đây, dù nhà họ Trương nghèo khó, Trương thị chưa từng để cô bị đói, luôn cố hết sức chuẩn bị thức ăn cho cô. Dù điều kiện eo hẹp, mấy ngày nay môi có nứt nẻ một chút, cô cũng chỉ là thèm thịt đôi chút. Đặc biệt là thịt bò.
Chỉ tiếc là do lệnh bảo hộ sức kéo phục vụ nông nghiệp, không thể tuỳ tiện g.i.ế.c trâu bò. Thịt bò ở thời đại này còn quý hơn cả yến sào vi cá ở hiện đại, là hàng xa xỉ, chỉ có quý tộc mới có thể ăn. Vừa gặm bánh khô, Tiền Thiển vừa hung hăng nghĩ: "Chờ sau khi về lại hiện đại, nhất định phải đặt chỗ ở một nhà hàng Michelin 3 sao, ăn bò bít tết suốt một tuần cho bõ thèm!"
Yến Hành ngồi trầm mặc trước đống lửa, ngón tay thon dài cầm lên một miếng điểm tâm, người bên cạnh thấy vậy lập tức dâng trà. Hắn ngẩng mắt liếc nhìn hai mẹ con đang ngồi ở góc đối diện, chỉ thấy con nhóc đen đúa xấu xí kia đang cúi đầu nhai ngấu nghiến một khối bánh khô đen sì, bộ dạng như ăn rất ngon. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình cũng hơi đói bụng, mấy miếng điểm tâm vốn dĩ thô lậu kia, thoạt nhìn lại có vẻ ngon miệng hơn bình thường nhiều.
Yến Hành cúi đầu, khẽ mỉm cười, đưa miếng điểm tâm vào miệng rồi nhắm mắt lại. Quả nhiên! Nhìn người khác ăn cũng có tác dụng kích thích vị giác.
Con thỏ đã nướng xong, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Ám Nhất xé phần thịt đùi thỏ, đặt lên giấy dầu, bày ra trước mặt Yến Hành. Yến Hành liếc nhìn phần thịt thỏ trước mặt rồi lại nhìn sang đống điểm tâm, sau đó ngẩng đầu gật nhẹ với Ám Nhất ra hiệu. Ám Nhất lập tức hiểu ý, lấy một phần thịt thỏ cùng vài miếng điểm tâm gói vào giấy dầu, rồi mang đến đưa cho hai mẹ con Tiền Thiển đang ngồi ở góc trại.
Tiền Thiển đã sớm ngửi thấy mùi thịt, đã lâu không được ăn thịt nên thật sự có chút thèm thuồng. Cô không dám ngẩng đầu, sợ người khác nhìn thấy vẻ mặt thèm ăn nhỏ dãi của mình. Thế là cô nhắm mắt lại, cắn một miếng to chiếc bánh ngũ cốc trong tay, trong đầu tưởng tượng mình đang cắn vào sườn cừu kiểu Pháp chính hiệu, tốt nhất là có thêm nước sốt nấm truffle đen nữa. Cô âm thầm nghĩ, thứ ghét nhất trên đời chính là loại tương đen ngọt đậm đặc đường kia.
Tinh thần tự an ủi của Tiền Thiển dường như không mấy tác dụng, cô cảm thấy mùi thịt xung quanh như càng lúc càng đậm. Trời ơi! Thật sự là rất thèm! Không biết 7788 có phục vụ gọi món tận nơi không nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không có đâu. Tiền Chuỗi Tiền, cô đừng có nghĩ mấy chuyện kỳ quái đó! Tôi là hệ thống trí tuệ cao cấp, không phải nhân viên phục vụ cơm hộp!” – 7788 lầu bầu đầy bất mãn – “Nhưng mà cô có thể mở mắt ra rồi đấy, thịt nướng và điểm tâm đang được mang tới gần cô.”
Cái gì!! Có thịt??!! Tiền Thiển lập tức ngẩng đầu, quả nhiên thấy Ám Nhất đang cầm một gói giấy dầu đi tới, cười rất thân thiện:
— Tiểu Ngũ Tử, đây là công tử nhà ta thưởng cho, mau nếm thử đi. Con thỏ này là do đại thúc tự tay nướng đấy, con nếm thử xem tay nghề của nương con ngon hơn hay tay nghề của đại thúc ngon hơn?
Trương thị vội đứng lên, vừa xua tay vừa khách khí nói:
— Đại gia, cái này làm sao dám nhận, mọi người đông người như vậy, chúng ta làm sao dám nhận thức ăn quý giá của ngài, ngài giữ lại dùng thì hơn. Ta với con gái ăn bánh khô mang từ nhà là đủ rồi.
Ám Nhất không vội trả lời, trước tiên đặt gói giấy dầu trước mặt Tiền Thiển, mở ra, rồi mới quay sang nói với Trương thị:
— Trương đại tẩu không cần khách sáo. Con thỏ này là đồ săn bắt tạm thời, không thiếu. Chúng ta đều có lương khô mang theo. Mấy món điểm tâm này là công tử thưởng, cứ để tiểu công tử nếm thử chút đi. Tiểu Ngũ Tử còn nhỏ, đường đến kinh thành còn xa, ăn no mới có sức được.
— Cái này...
Trương thị có chút khó xử, một mặt cảm thấy tùy tiện nhận đồ người ta không hay, đặc biệt là những món điểm tâm quý như vậy, mặt khác lại thương con, muốn con được nếm thử một chút cho biết mùi đời.
Trong lúc Trương thị vẫn đang lưỡng lự, Tiền Thiển đã biết rõ người đối diện chính là hoàng tử. Với người như Yến Hành, mấy miếng điểm tâm đó chẳng đáng là gì, chỉ là tiện tay tặng người mà thôi. Nhưng dù vậy, trước lòng tốt của Yến Hành và Ám Nhất, Tiền Thiển vẫn vô cùng cảm kích.
Cô đưa tay nhận lấy gói giấy dầu, nghiêm túc cúi người thi lễ với Ám Nhất, chân thành nói:
— Đại thúc, bèo nước gặp nhau mà thúc vẫn chiếu cố mẹ con chúng con như vậy, thật sự cảm tạ. Nếu là lòng tốt của công tử và thúc, chúng con xin nhận. Phiền đại thúc thay mặt con và nương chuyển lời cảm ơn đến công tử, con không dám tự tiện đi nói chuyện với quý nhân, tránh làm phiền người.
Ám Nhất thấy Tiền Thiển không lấy việc cảm ơn làm cớ để tới gần công tử nhà hắn, trong lòng vô cùng hài lòng với sự hiểu chuyện của cô. Hắn thầm khen cô bé lanh lợi, cảm thấy nếu được nuôi dạy trong đại gia tộc, chắc chắn sẽ là người có tiền đồ.
Tiền Thiển không biết Ám Nhất nghĩ vậy, mà có biết cô cũng chẳng để tâm – dù sao, nguyện vọng số một của bạn học Tiền Chuỗi Tiền cũng chỉ là được làm bưng bê ở Trạng Nguyên Lâu, những chuyện khác đều là phù du.
Thấy Tiền Thiển đã nhận lấy gói giấy dầu, Trương thị cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu cảm ơn Ám Nhất.
Tiền Thiển đặt gói giấy dầu xuống, quay người mở tay nải đựng bánh khô của hai mẹ con ra, giơ lên trước mặt Ám Nhất, nói:
Trà Đá Dịch Quán
— Đại thúc, ngài có muốn nếm thử bánh ngũ cốc nương con làm không? Tuy nhìn đen sì xấu xí vậy thôi, nhưng thật ra ăn ngon lắm đó!