Tiêu Hoài cụng ly với các đại thần, nhưng lại thay rượu bằng trà. Hắn giải thích: “Lát nữa còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, bây giờ ta không thể uống rượu.”
Về phần chuyện quan trọng gì, triều thần biết rất rõ, Thái phó bây giờ đã bị giam trong lao ngục rồi. Chỉ là mọi người đều không ngờ tới, Thái phó thế mà lại hợp tác với địch phản quốc. Vậy còn Đại hoàng tử thì sao? Chuyện Thái phó làm, Đại hoàng tử có tham gia vào không?
Thật ra không cần nghĩ nhiều, Đại hoàng tử chắc chắn có tham gia. Dù sao tất cả những gì Thái phó làm trong những năm qua đều là vì muốn Đại hoàng tử lên ngôi vị đó. Chỉ là còn phải xem, lúc đó Đại hoàng tử có dám thừa nhận hay không thôi.
Yến tiệc cũng kết thúc trong bầu không khí vui vẻ. Hoàng đế dẫn đầu đứng dậy, nhìn Tiêu Hoài nói: “Tiêu ái khanh, đến ngự thư phòng cùng trẫm.”
Hoàng đế đứng dậy đi ra khỏi sảnh yến hội, Tiêu Hoài cũng đi theo. Triều thần nhìn bóng lưng hai người, trong đầu họ chợt lóe lên bốn chữ: “Sắp đổi trời rồi.”
Bên này, Tiêu Hoài theo Hoàng thượng vào ngự thư phòng. Vừa ngồi xuống, Hoàng thượng đã tra hỏi Tiêu Hoài về chuyện Thái phó thông đồng với địch phản quốc.
Tiêu Hoài đáp: "Khương Tu Minh, Thái phó đương triều, cùng Lữ Hưng Hải - nguyên soái nước Nhu Lợi, đã trao đổi thư tín. Qua đó cho thấy, Khương Tu Minh cho rằng Đại hoàng tử không có hy vọng kế vị, nên muốn mượn binh lực nước Nhu Lợi để ép buộc thần. Yêu cầu của Lữ Hưng Hải đặt ra chính là g.i.ế.c c.h.ế.t thần."
Hoàng thượng nghe Tiêu Hoài trình bày xong, vỗ mạnh xuống bàn, buột miệng thốt lên: "Loạn thần tặc tử!"
Tiêu Hoài liếc nhìn Hoàng thượng, mặt không chút biểu cảm, tiếp tục phân tích: "Lữ Hưng Hải đã phái hai nữ gian tế, được bồi dưỡng nhiều năm, lấy cớ đưa tang phụ mẫu đến chỗ Trình Ngọc Tuyền. Trình Ngọc Tuyền sau đó lại lấy cớ đổi ngựa, đem hai nữ gian tế này giao cho thần. Lúc ấy, thần đã cảm thấy có điều bất thường, liền cho hai tên gian tế này ở hậu viện để quan sát, đồng thời tạo cơ hội cho chúng đánh cắp bản đồ phòng ngự giả."
"Thần vốn dĩ định dùng bản đồ giả để đánh lạc hướng quân địch, nhưng không ngờ, hai gian tế kia còn chưa kịp gửi bản đồ phòng ngự giả đi, Lữ Hưng Hải đã đột ngột cho quân tấn công chúng ta. Thần dẫn quân ra nghênh chiến, nhưng lại bị Trình Ngọc Tuyền âm mưu hãm hại, rơi xuống sông. Trình Ngọc Tuyền này, thần đã bắt giữ."
Hoàng thượng nghe xong, cau mày, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng: "Trẫm nhớ, không lâu sau khi tin tức ngươi tử trận truyền về, Tây Bắc đã đưa hai vị cơ thiếp của ngươi về."
Tiêu Hoài gật đầu: "Đúng vậy, hai người đó chính là gian tế do Lữ Hưng Hải bồi dưỡng. Tuy nhiên, thần nghe Ngọc Minh nói, hai người kia đã c.h.ế.t vì bệnh."
"Chết vì bệnh?" Hoàng thượng hỏi lại, giọng đầy nghi hoặc.
Tiêu Hoài đáp: "Vâng."
Hoàng thượng không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng lại suy đoán rằng hai người kia có lẽ không c.h.ế.t một cách đơn giản như vậy.
“Người khăng khăng muốn đưa hai cơ thiếp đó đến Thượng Kinh chính là Tô Bính Thương.” Tiêu Hoài bổ sung thêm.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoàng thượng nhíu chặt mày. Tiêu Hoài bèn giải thích: "Người này là giám sát lương thảo. Sau khi thần điều tra, hắn ta bề ngoài là người của Nhị hoàng tử, nhưng thực chất lại đang làm việc cho Đại hoàng tử."
Hoàng thượng ngồi im lặng, nhưng sắc mặt đã biểu lộ sự xáo động ngầm. Rõ ràng, Đại hoàng tử muốn hãm hại Nhị hoàng tử. Việc huynh đệ tương tàn, dù là chuyện thường tình trong Hoàng gia, nhưng khi bị lôi ra ánh sáng vẫn khiến người ta cảm thấy mất mặt.
Tiêu Hoài nhìn thấy biểu cảm của Hoàng thượng, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười đầy vẻ chế giễu.
"Đưa Khương Tu Minh đến đây!" Giọng nói của Hoàng thượng vừa giận dữ, lại phảng phất vài phần mệt mỏi. Các nhi tử của y đã ngu ngốc thì thôi, thế mà còn dám có ý đồ phản nghịch. Đây chẳng phải là đang thúc giục y nhanh chóng quy tiên sao!
Khương Tu Minh, cũng chính là Thái phó, bị trói chặt và kéo vào ngự thư phòng. Ngay sau đó, Trình Ngọc Tuyền và Tô Bính Thương cũng được đưa đến. Hoàng thượng ngồi sau bàn, nhìn Thái phó với khuôn mặt đầy nếp nhăn đang quỳ trên mặt đất, ôn tồn hỏi: "Ngươi còn có gì muốn nói?"
Thái phó quỳ trên mặt đất, thân hình già nua khom khom, ánh mắt trống rỗng như tro tàn. Ông ta mở miệng muốn nói, nhưng lại không thốt nên lời.
Thừa nhận tội lỗi, ông ta chỉ còn một con đường chết, không chỉ vậy, cả cửu tộc Khương gia cũng sẽ bị xử tử. Không thừa nhận, nhân chứng vật chứng đều đã ở trước mắt, muốn biện bạch cũng vô ích.
Thế nhưng, bản năng sinh tồn của con người trỗi dậy, ông ta không muốn chết.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám từ bên ngoài bước vào, thấp giọng bẩm báo: "Hoàng thượng, Mẫn phi và Đại hoàng tử đến."
Sắc mặt Hoàng thượng càng thêm âm trầm, "Cho bọn họ vào."
Tiểu thái giám lui ra, chẳng mấy chốc, Mẫn phi và Đại hoàng tử đã vội vã bước vào. Cả hai quỳ trước long án, Hoàng đế còn chưa kịp cất lời, Mẫn phi đã quay sang nhìn Thái phó, nước mắt tuôn dài trên má: "Phụ thân, sao phụ thân lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Người làm như vậy, người coi nữ nhi là gì? Coi Cảnh Nghiệp là gì?"
Thái phó á khẩu không lời.
Hoàng đế cũng trầm mặc.
Tiêu Hoài cầm chén trà lên, hứng thú nhấp một ngụm rồi cau mày. Trà Long Tỉnh trước mưa vốn là thứ hảo trà, nhưng nước dùng để pha lại quá tầm thường. Màn kịch trước mắt ông ta cũng đủ khiến người ta xem đến chán ghét.
Bên này, Đại hoàng tử phủ phục trên đất, khóc lóc thảm thiết: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không hề hay biết Thái phó… lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần trước giờ chưa từng có dã tâm trái với luân thường đạo lý!"