Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 497



Triệu quản gia lui xuống, Đường Thư Nghi nói: "Kịch hay sắp bắt đầu rồi."

Tiêu Hoài giúp nàng mặc áo choàng vào, nói: "Phu nhân trù tính chu toàn."

Đường Thư Nghi nhìn hắn rồi mỉm cười: "Miệng Quốc Công gia càng ngày càng ngọt."

Tiêu Hoài: "Chỉ cần phu nhân vui vẻ là được rồi."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng nhau đi ra ngoài.

Hôm nay nhìn từ bên ngoài, Mạnh phủ không khác gì ngày thường, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy toàn bộ phủ đệ đều bị bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng, đám hạ nhân đi lại cũng khẽ khàng hơn hẳn.

Trong từ đường, Mạnh Tú Trân quỳ trước bài vị liệt tổ liệt tông của Mạnh thị, cúi đầu, cả người tản ra khí tức già nua. Mạnh đại phu nhân, mẫu thân nàng ta, quỳ ở bên cạnh. Một người hơn năm mươi tuổi, đáng lẽ đã làm tổ mẫu, vậy mà bị Mạnh lão thái gia phạt quỳ ở từ đường, mất hết cả mặt mũi.

“Tại sao ta lại sinh ra nghiệt chướng như ngươi chứ?” Mạnh đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

Mạnh Tú Trân quỳ đó, một lúc lâu sau mới cất lời: “Ta cũng đang nghĩ, tại sao lúc đầu mẫu thân lại sinh ta ra. Nếu người không sinh ta, ta sẽ không trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không đi đến bước đường này.”

Mạnh đại phu nhân nghe nàng ta nói vậy, tức đến nỗi mắt nổ đom đóm: “Ngươi sao lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?”

“Vậy người muốn ta nói gì?” Mạnh Tú Trân hỏi: “Lúc đầu ta muốn gả cho Tiêu Hoài, nhưng thế lực của gia gia phụ thân của hắn không địch lại Đường Quốc Công, ta chỉ có thể lùi một bước, gả cho Lương Kiến An. Nhưng trước khi gả cho hắn, người cũng không hỏi rõ hắn ta là người như thế nào, khiến cho cuộc sống của ta sau khi thành thân không như ý.”

“Còn có sau này, nếu không phải Mạnh Thành Thiên ngu ngốc bị Tiêu Nhị tính kế, Lương Kiến An sẽ không chết. Lương gia sẽ không bị đuổi khỏi Thượng Kinh, ta sẽ không ly hôn với Lương Kiến An, cũng sẽ không có ngày hôm nay. Đều là do người quá vô năng, đều bởi vì người, ta mới đi đến bước đường này.”

“Ngươi… Ngươi…”

Mạnh đại phu nhân chỉ vào nàng ta, tức đến nỗi không thở nổi liền ngất xỉu. Bà tử đang canh giữ ở cửa nghe thấy động tĩnh bên trong vội đẩy cửa bước vào. Thấy Mạnh đại phu nhân ngã trên mặt đất, bà ta vội vàng hô gọi người.

Sau một hồi hỗn loạn, Mạnh đại phu nhân bị khiêng đi. Phụ thân của Mạnh Tú Trân - Mạnh đại lão gia đến từ đường, tức giận chỉ vào nàng ta: “Ngươi là sao chổi, ngươi gây ra chuyện ầm ĩ lớn như vậy, toàn bộ nữ quyến Mạnh gia đều vì ngươi mà bị liên lụy.”

Mạnh Tú Trân: “Ta không phải phụ mẫu của họ, ta không lo nổi sống c.h.ế.t của họ.”

Mạnh đại lão gia chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, không nói nên lời. Lúc này, một tên sai vặt chạy tới, nhỏ giọng báo với Mạnh đại lão gia: “Quý phi phái người tới, lão thái gia sai ngài nhanh qua đó.”

Trái tim Mạnh đại lão gia run sợ, ông ta quay đầu lại dữ tợn trừng mắt nhìn Mạnh Tú Trân một cái rồi nhanh chóng rời đi. Mạnh Tú Trân xiêu vẹo quỳ trên mặt đất, lần này nàng ta thật sự phải giao cái mạng này ra rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trong sảnh đường của Mạnh gia, Mạnh lão thái gia đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt nghiêm nghị ngồi ở vị trí chính. Vài vị lão gia của Mạnh thị ngồi bên cạnh. Đứng giữa sảnh đường là một nam tử bộ dạng như quan sử, người của Mạnh gia đều biết hắn, đây là quản gia ban đầu của Lương gia.

Chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Quý phi nói, hôm nay Mạnh Tú Trân phải chết.”

Sảnh đường tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Thực ra, Mạnh lão thái gia đã quyết định để Mạnh Tú Trân chết. Nhưng việc do người Mạnh gia hành quyết và do người khác đến hành quyết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu có người khác đến hành quyết Mạnh Tú Trân, đó chẳng khác nào đang tát vào mặt Mạnh gia.

Nhưng bây giờ, chính Lương quý phi muốn Mạnh Tú Trân chết. Cho dù Mạnh gia có bị tát sưng mặt, cũng phải tuân theo mệnh lệnh.

Mạnh lão thái gia thở ra một hơi thật sâu, nói: “Hôm nay ta sẽ để nàng ta đi.”

Lương quản gia cung kính nói: "Quý phi sai tiểu nhân đích thân ra tay."

Mạnh lão thái gia nhắm mắt lại, giọng nói đục ngầu: "Được."

Ông ta phất phất tay, Mạnh quản gia liền đưa Lương quản gia đến từ đường. Vừa đến nơi, Lương quản gia lấy ra một bình sứ nhỏ, sai Mạnh quản gia: "Làm phiền mang một chén trà qua đây."

Mạnh quản gia nặng nề thở dài, sai người hầu mang một chén trà tới. Lương quản gia đổ t.h.u.ố.c độc trong chai sứ vào chén trà, rồi đẩy cửa bước vào từ đường.

Mạnh Tú Trân quay đầu lại, nhìn thấy người đến thì mỉm cười: "Là ngươi sao!"

Lương quản gia không hành lễ, nói thẳng: "Quý phi sai thuộc hạ đến đưa tiễn phu nhân."

Hai tay Mạnh Tú Trân nắm chặt, nhưng toàn thân vẫn không ngừng run rẩy. Dù biết mình sắp chết, nàng ta vẫn không khỏi sợ hãi sinh mệnh sắp kết thúc.

"Ta... Hiện tại ta không còn bất kỳ liên hệ gì với Lương gia. Dựa vào cái gì mà các ngươi nói ta c.h.ế.t là ta phải chết?" Mạnh Tú Trân cố gắng giãy dụa lần cuối.

Nhưng rõ ràng là vô ích. Lương quản gia nghe vậy, quay sang nói với Mạnh quản gia: "Gọi người đến giữ chặt nàng ta lại."

Dù Mạnh quản gia có chút không đành lòng, vẫn vẫy tay gọi hai tên sai vặt đến, một trái một phải đè Mạnh Tú Trân xuống. Lương quản gia tiến lên, véo má nàng ta rồi đổ chén trà vào miệng.

Hai tên sai vặt buông tay, Mạnh Tú Trân vội vàng đưa tay móc cổ họng, cố gắng nôn thứ vừa uống ra. Nhưng mọi nỗ lực đều uổng phí. Nàng ta chỉ cảm thấy bụng đau như xé ruột, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất. Cuối cùng, m.á.u từ mắt, mũi, miệng và tai bắt đầu chảy ra. Nàng ta không còn cử động nữa.

Sinh mạng của nàng ta cũng chấm dứt tại đây.