Trữ Húc giãy giụa, đôi mắt đỏ ngầu, trở nên mất bình tĩnh: "Vu khống!!"
Thủy Lang cười nói: "Chỉ mấy câu đó mà ông đã mất bình tĩnh rồi sao? Ai vừa mới nói chỉ cần không muốn thì tạm thời không ai có thể kết tội ông được, ông tài giỏi như vậy mà, sao lại không tìm thấy con gái được?”
Không đợi Trữ Húc nói gì, Thủy Lang đã nói tiếp: "Đúng, ông không làm được, ông chỉ có thể sống trong chế độ công tư hợp doanh nghiêm ngặt, khai man để không ai có thể làm gì được ông, từ đó lật đổ cả một đám người mà không ai có thể điều tra ra được, chỉ có điều không thể tìm được con gái của ông, không nhìn thấy con gái của ông đang phải chịu khổ chịu tội ở ngay gần mình."
"Tôi không có!"
"Ông còn có thể sống chế độ sở hữu toàn dân, nghiêm ngặt hơn cả công tư hợp doanh năm xưa, chuyển máy móc, sản xuất vải cao cấp, may thành quần áo, để các hợp tác xã cung ứng giúp ông che mắt thiên hạ, dù kiếm tiền đầy túi nhưng vẫn không thể tìm thấy con gái của mình, không nhìn thấy con gái của mình sắp c.h.ế.t đói, ông chỉ giống như một đóa sen, dính bùn nhơ ở nơi băng thanh ngọc khiết này..."
"Câm miệng!!!"
Không biết là Trữ Húc bị Thủy Lang chọc cho tức điên lên, hay là vì lý do gì khác mà đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói gào lên như đứt ruột nát gan: "Cô đã gặp con gái tôi! Con bé ở đâu? Vừa nãy cô nói gì, nó đang phải chịu khổ chịu tội? Con bé sắp bị c.h.ế.t đói ư?"
Nhìn vẻ mặt của Trữ Húc, Thủy Lang không nói gì nữa.
"Cô nói đi!!" Trữ Húc đột nhiên suy sụp, vẻ mặt cứng đờ, trong đầu nhớ lại những lời cuối cùng của Thủy Lang: "Ý cô là, con gái tôi, con bé, con bé còn sống?"
Thủy Lang vẫn không nói gì, chỉ cầm bình nước của Chu Quang Hách lên và chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.
"Có thật không? Con bé thực sự còn sống?!" Đôi mắt đỏ ngầu của Trữ Húc giống như mạng nhện, khiến cả người ông ta trở nên đáng sợ: "Con bé, con bé, con bé c.h.ế.t đói rồi ư?"
Thủy Lang bẹp miệng: “Nước này không tệ."
Chu Quang Hách đứng ngoài cửa, cố nhịn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nước lọc mà cũng có mùi vị khác nhau sao?
"Thủy Lang!!!"
Giọng nói của Trữ Húc vang vọng khắp hành lang.
Thủy Lang bịt tai lại, nhìn cái đầu như sắp nổ tung vì điên loạn: "Tôi nói, tôi thế này coi như là lấy đức báo oán rồi nhỉ? Cung cấp cho một tin tức có vẻ rất quan trọng với ông, ông còn có tư cách gì mà quát tháo trước mặt tôi?"
Sắc mặt Trữ Húc trắng bệch, môi tím tái, cánh tay run rẩy, lồng n.g.ự.c cũng phập phồng dữ dội, nhìn chằm chằm Thủy Lang giống như nhìn chằm chằm vào chấp niệm cả đời, bên mắt trái đột nhiên chảy xuống một hàng nước mắt: “Tôi hận các người thấu xương!!"
"Cạch! Xoảng!"
"Tôi hận các người!!"
"Cạch! Cạch! Cạch!!"
"Tôi hận không thể g.i.ế.c hết mấy người!!"
"Giết mấy người!!!"
Thủy Lang nhìn ông ta phát điên múa may quay cuồng: “Giữa ông và tôi, nếu nói đến thù hận thì cũng là do ông gây ra trước, đừng có đem cái nhân quả mà người khác áp đặt lên người ông ra để đổ hết lên người tôi, tự hỏi lòng mình xem, những lời tôi vừa nói có phải là sai không, ông bản lĩnh như vậy, sao lại không tìm thấy con gái của mình được?"
Trữ Húc giơ hai tay bị còng lên che mặt, nức nở khóc thành tiếng: “Con bé mới đầy tháng, đã bị bế đi mất, tôi không tìm thấy... Tôi không nhận ra... Tôi không nhận ra!"
Thủy Lang im lặng một lúc: “Cho dù tôi có nói cho ông biết, thì ông có dám gặp cô ấy không?"
Trữ Húc chôn đầu trong lòng bàn tay, cả người đột nhiên run lên, sau đó hoàn toàn cứng đờ, chỉ còn lại sợi xích giữa hai chiếc còng tay vẫn đang lay động.