Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 11





Mắt cô bé vẫn nhắm nghiền, nhưng tay đã theo bản năng đưa về phía Ngu Tùng Trạch, và nhanh chóng được nắm lấy.

Ngu Tùng Trạch nhét tay em gái vào lại trong chăn, ôn tồn nói: “Ca ca ra ngoài một lát, sẽ cố gắng về nhà sớm nhất có thể. Niệm Thanh ngoan ngoãn ở nhà chờ ca ca, được không?”

Con nhà nghèo sớm biết lo toan, Ngu Tùng Trạch biết em gái mình luôn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ những lúc ý thức không tỉnh táo như thế này mới lộ ra chút vòi vĩnh và nhõng nhẽo mà một đứa trẻ nên có.

Quả nhiên, cô bé nhắm mắt gật đầu, không giữ anh trai lại nữa mà ngủ thiếp đi.

Ngu Tùng Trạch hé một khe cửa, nhanh chóng lách ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Trong khoảnh khắc, cái lạnh thấu xương làm hắn run lên mấy cái, cả người lạnh buốt ngay tức thì.

Hắn nhìn cơn gió lạnh và tuyết lớn, nhất thời có chút m.ô.n.g lung, không biết mình nên đi đâu bây giờ.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Từ khi em gái đổ bệnh, Ngu Tùng Trạch sợ em bị lạnh nên nửa tháng nay củi trong nhà không lúc nào ngừng đốt giường đất. Mắt thấy số củi còn lại chỉ đủ dùng một hai ngày nữa, hắn phải đi kiếm thêm ít củi mới.

Thế nhưng trận tuyết lớn bất thường kéo dài suốt ba tháng đã khiến cây cối ở những khe suối và cánh rừng gần thành Định An bị người ta đốn sạch. Thú dữ trong núi sâu hơn cũng vì không có gì ăn mà bắt đầu mò ra gần đây, có thể tưởng tượng trong núi nguy hiểm đến mức nào.

Trước kia thì không sao, hai anh em tiết kiệm củi, hơi ấm còn lại cũng đủ dùng hai ngày, ôm nhau cũng có thể sưởi ấm cho nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bây giờ hắn lại không dám tiết kiệm chút hơi ấm này, em gái vừa mới khỏe lại, lỡ như tái bệnh thì sẽ không ổn.

Ngu Tùng Trạch vốn định liều mình vào núi đốn ít củi, không ngờ hôm nay gió lạnh buốt xương, tuyết rơi dày đặc, không thể nào vào núi được. Xem ra chỉ có thể đến thành Định An, xem có tìm được việc gì làm, kiếm tiền mua ít củi lửa hay không.

Bên kia, tại Ngụy phủ.

Ngụy Nhiêu tay ôm lò sưởi, khoác chiếc áo choàng bằng lông hồ ly trắng muốt, nghe tiếng gió rít gào làm cửa sổ rung lên bần bật ngoài kia, lòng dạ bực bội.

Kiếp trước, khi chưa bái nhập tiên môn, nàng chỉ là một tiểu thư vô lo vô nghĩ, cả ngày chỉ biết vui chơi hưởng thụ trong phủ của mình. Nàng thế mà chưa từng để ý rằng, có một năm mùa đông tuyết lại rơi lớn đến vậy.

Bây giờ lòng nàng nặng trĩu tâm sự, một chút cũng không có tâm trạng hưởng thụ. Ngu Niệm Thanh một ngày chưa tìm được, Ngụy Nhiêu một ngày còn đứng ngồi không yên.

Ngụy Nhiêu cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Rõ ràng đời này nàng đã chiếm được tiên cơ, dường như ông trời cũng đứng về phía nàng, cho nàng cơ hội trọng sinh để đi lại con đường của mình. Mọi chuyện của kiếp trước đã tan thành mây khói, không ai hay biết.

Lẽ ra những việc nàng sắp làm đây sẽ không một ai biết được, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Ngụy Nhiêu vẫn dâng lên một cảm giác chột dạ và sợ hãi.

Kiếp trước, Thẩm Vân Sơ và năm vị đệ tử thân truyền kia đối xử với Ngu Niệm Thanh quá tốt, đã vượt qua giới hạn đối với một sư muội bình thường, ngược lại càng giống như người một nhà dù không cùng huyết thống.