Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 3





Hắn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng, dỗ dành bằng giọng trầm ấm: “Tiểu muội, ăn cơm thôi… Xem ca ca mang gì về cho em này?”

Ngu Niệm Thanh bệnh đến mơ màng, nghe thấy giọng của anh trai, cô bé gắng gượng mở mắt ra, còn đang ngái ngủ, chưa tỉnh hẳn thì đã được đút cho một thìa canh gà.

Tuy bệnh nên không nếm rõ vị, nhưng cơ thể lại biết đó là đồ tốt, Ngu Tùng Trạch đưa thìa nào là cô bé uống sạch thìa đó.

Ngu Tùng Trạch rất vui, lại xé bánh màn thầu ra thành từng miếng nhỏ, chấm một ít canh gà rồi đút cho cô bé.

Kết quả, canh mới uống được một nửa, màn thầu cũng chỉ ăn vài miếng nhỏ, Tiểu Niệm Thanh liền không chịu mở miệng nữa. Mặc cho Ngu Tùng Trạch đưa thìa quẹt qua quẹt lại trên môi, cô bé cũng không có ý định uống tiếp.

“No rồi." Cô bé tựa vào lòng anh trai, giọng nói vừa mềm mại non nớt của trẻ con vừa khàn đi vì bệnh, lí nhí nói: "Ca ca ăn đi.”

Nghe cô bé nói vậy, mắt Ngu Tùng Trạch hơi hoe hoe.

Hắn nghĩ đến tiểu thiếu gia ngồi trong xe ngựa ở thành, được người ta dỗ dành cưng chiều, muốn gì được nấy, nuôi nấng đến trắng trẻo mập mạp. Em gái hắn chưa đầy bốn tuổi, bệnh đến gầy mòn, một bát canh gà cũng không nỡ uống hết, lại biết chừa phần cho hắn.

Đôi khi hắn thật sự mong cô bé được sinh ra trong một gia đình giàu có, ít nhất sẽ không phải chịu khổ cùng mình.

Ngu Tùng Trạch cố nén cảm xúc, cười nói: “Ca ca ăn ở trong thành rồi, hôm nay tửu lầu đổ đi nhiều đồ ăn thừa lắm, ta còn được ăn cả giò heo nữa.”

Lời này tất nhiên là nói dối, mùa đông giá rét đâu chỉ có hai anh em hắn sống gian nan, đừng nói là cơm thừa canh cặn, đến nước vo gạo cũng có người nghèo tranh nhau.

Hắn nói vậy nhưng Tiểu Niệm Thanh vẫn không lay động, cô bé mím môi, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Ngu Tùng Trạch không chớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngu Tùng Trạch dỗ dành: “Thanh Thanh ngoan, uống hết canh gà đi, ăn nhiều một chút thì bệnh mới mau khỏi. Chờ đến mùa xuân em hết bệnh rồi, chúng ta cùng vào núi bắt thỏ rừng.”

Cô bé suy nghĩ một lát.

“Ca ca một miếng, ta một miếng.”

Ngu Tùng Trạch đành phải đồng ý.

Hai anh em cùng nhau ăn hết bát canh gà và một cái bánh màn thầu. Ngu Tùng Trạch cất cái bánh còn lại đi, để dành cho ngày mai.

Khi thuốc sắc xong cũng là lúc Ngu Niệm Thanh tỉnh táo hơn một chút, cô bé quấn chăn ngồi trên giường chơi với con hổ bông. Vốn đang rất vui vẻ, nhưng ngửi thấy mùi thuốc, cô bé liền ỉu xìu đi trông thấy.

Trẻ con đứa nào cũng ghét uống thuốc, huống chi Ngu Niệm Thanh mới hơn ba tuổi.

Nhưng khi anh trai bưng thuốc đến, cô bé vẫn ngoan ngoãn uống hết.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.

Lúc đặt chén xuống, Ngu Tùng Trạch thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái nhăn lại vì đắng, khoé mắt còn vương giọt lệ, nhưng cô bé không hề làm mình làm mẩy, ngoan ngoãn đến đau lòng.

Ngu Tùng Trạch thương vô cùng, hắn đưa tay lau đi giọt nước mắt của cô bé, chỉ hận không thể chịu đựng nỗi khổ này thay em.



Buổi tối, nến được thổi tắt, hai anh em ôm nhau ngủ.

Niệm Thanh dụi dụi vào lòng anh trai như một chú mèo con, tìm được một góc thoải mái.