Xuyên Sách Tiểu Sư Muội Được Dàn Phản Diện Cưng Chiều

Chương 642



Tống Viễn Sơn thu nhận được một đệ tử giỏi nhất, nhưng ông lại chưa từng có một ngày thật sự cảm nhận được hạnh phúc của việc làm sư phụ.

Trên lớp, cuộc trò chuyện giữa hai người luôn ngắn gọn như vậy.

Sau khi chỉ dạy xong, Thẩm Vân Sơ sẽ cáo từ, Tống Viễn Sơn chỉ có thể tranh thủ những kẽ hở thời gian để quan tâm.

“Tháng này con thế nào?”

“Rất tốt.”

“Trên con đường tu luyện có chỗ nào khó hiểu không?”

Đôi mắt không chút gợn sóng của Thẩm Vân Sơ nhìn qua với vẻ không hiểu, Tống Viễn Sơn mới nhớ ra, những chỗ khó hiểu đương nhiên đã được giải quyết trên lớp rồi.

Tống Viễn Sơn luôn cố gắng muốn nói chuyện thêm với đồ đệ vài câu, nhưng Thẩm Vân Sơ lại không có gì để nói.

Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Tống Viễn Sơn cười khổ, nhìn đệ tử hành lễ rời đi.

Thậm chí khi người thanh niên ra ngoài bị thương, cũng chỉ lẳng lặng trở về động phủ của mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ sư phụ hay người khác giúp đỡ, chỉ là đột nhiên biến mất nửa tháng.

Tiểu sư muội chính là bái nhập sư môn trong hoàn cảnh như vậy.

Lúc hắn trở về, cô bé đã ở cùng Tống Viễn Sơn một thời gian. Ban đầu cô bé có chút căng thẳng, thường xuyên đi theo sau lưng sư phụ, dùng đôi mắt to tròn cẩn trọng quan sát xung quanh.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Vân Sơ để ý thấy, trên mặt sư phụ đã có nụ cười. Cho dù đại đệ tử đã bái nhập sư môn hơn một trăm năm, nhưng từ khi ở cùng Niệm Thanh, Tống Viễn Sơn dường như mới thật sự cảm nhận được làm sư phụ là cảm giác như thế nào.

Tống Viễn Sơn hy vọng Thẩm Vân Sơ cũng có thể thay đổi, nên vẫn luôn khuyến khích hai sư huynh muội tiếp xúc với nhau.

Ban đầu, cô bé có chút e dè.

Uy danh bên ngoài của Thẩm Vân Sơ quá lớn, người đời phần lớn miêu tả hắn là một thiên chi kiêu tử lạnh lùng xa cách, có địa vị ngang hàng với sư phụ và trưởng lão là một người tàn nhẫn.

Nhưng rất nhanh, cô bé phát hiện hắn không giống như trong lời đồn. Hắn tuy ít nói, nhưng không hề hung dữ, thậm chí ở một mức độ nào đó còn rất dễ nói chuyện, cũng không hề tức giận.

Tống Viễn Sơn để Niệm Thanh ở tại ngọn núi của Thẩm Vân Sơ, thế là cô bé như một cái đuôi nhỏ, luôn đi theo sau hắn, còn thường xuyên tíu tít gọi sư huynh, xông cả vào động phủ của hắn.

Hắn nói với cô bé, tự ý xông vào động phủ của tu sĩ khác là điều tối kỵ. Thế là, sau đó cô bé liền ngoan ngoãn ngồi xổm bên ngoài động phủ, bắt kiến, bắt chuồn chuồn, chờ hắn tự ra ngoài chứ không làm phiền hắn nữa.

Hành động của cô bé luôn khiến Thẩm Vân Sơ bối rối, hắn không hiểu tại sao cô bé lại làm vậy. Ban đầu hắn lý giải tất cả là do cô bé cô đơn và nhàm chán, chỉ cần từ từ quen biết với các đệ tử thân truyền khác, cô bé sẽ mất hứng thú với hắn.

Thế nhưng bất giác, Thẩm Vân Sơ cũng đã dần quen với cái đuôi nhỏ này.

Hắn quen với việc cô bé lúc thì líu lo không ngớt như một con chim vui vẻ, lúc lại như một con mèo con lanh lợi và cảnh giác, đối với mọi thứ đều tràn đầy tò mò.

Một buổi tối nọ, bên ngoài mưa rất to.

Thẩm Vân Sơ mở mắt sau khi tĩnh tọa, xuyên qua màn mưa dày đặc, hắn dường như nghe thấy tiếng khóc của cô bé.

Tim hắn đột nhiên thắt lại, tư duy còn chưa kịp phản ứng, người đã đến bên ngoài sân viện nơi cô bé ở.