Xuyên Thành Em Gái Của Bia Đỡ Đạn

Chương 3:



Chương 3:  

Nghe vậy, Mạnh Vân Xuyên đang len lén nhìn bắp chân tôi chợt cứng đờ người. Rõ ràng anh ấy có chút bối rối, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cứng cổ nói:

 

“Anh không khóc! Là gió bên ngoài quá lớn thôi!!”

 

Tôi hơi nhướng mày lên, ánh mắt nhìn chăm chú gương mặt quật cường kia: “...”

 

Đúng vậy.

 

Đúng là gió bên ngoài rất lớn thật.

 

Anh ấy nói gì thì chính là như vậy đi.

 



 

Tối hôm đó, cha mẹ tôi cũng biết chuyện này, kiên nhẫn hướng dẫn Mạnh Vân Xuyên rằng sau khi hâm nóng đồ trong lò vi sóng xong thì không được trực tiếp lấy ra, mà phải đeo găng tay chịu nhiệt vào.

 

Mạnh Vân Xuyên nghiêm túc lắng nghe, còn thề son sắt nói dễ thôi!

 

Anh ấy đảm bảo ngày mai bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!

 

Nhưng rất tiếc, anh ấy không có cơ hội thể hiện.

 

Bởi vì tôi phải trở lại nhà trẻ.

 

Vốn dĩ vì phải đến ở nhà họ hàng nên cha mẹ tôi đã nói với cô hiệu trưởng về việc chuyển trường, thủ tục cũng đã làm gần xong.

 

Bây giờ đột nhiên không chuyển nữa, hôm nay sau khi tan làm, cha mẹ tôi lại đặc biệt đến nhà trẻ giúp tôi làm thủ tục nhập học lại, ngày mai là có thể trở lại nhà trẻ rồi.

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Biết được tin này, anh trai tôi buồn bực không thôi, còn âm thầm tức giận giậm chân, nhưng cũng không biết làm thế nào cho phải.

 

Tôi cứ tưởng anh ấy đã từ bỏ cơ hội thể hiện này, nhưng không ngờ…

 

Sáng hôm sau.

 

Khi tôi thức dậy, vừa liếc mắt một cái đã thấy trong bếp có một bóng người nhỏ bé đeo găng tay chịu nhiệt, bưng sữa đã được hâm nóng từ trong lò vi sóng ra.

 

Rõ ràng anh ấy mới học lớp một, nhưng cậu thiếu niên lại cố tỏ ra trầm ổn, cứ như người lớn thật thụ.

 

Nhìn thấy tôi, anh ấy còn vẫy tay với tôi, vui vẻ gọi: “Em gái, mau đến uống sữa!”

 

Cha mẹ tôi khi thức dậy nhìn thấy cảnh này còn bật cười khen anh ấy: “Anh trai tốt với em gái quá.”

 

Khóe miệng anh trai tôi lập tức cong lên, rồi lại hạ xuống rất nhanh, bình tĩnh nói: “Con là anh trai! Đối xử tốt với em gái là chuyện đương nhiên!”

 

Thấy vậy, cha mẹ tôi nhìn nhau, sau đó đều bật cười.

 

Mặt anh trai tôi hơi đỏ lên vì bị cười, nhưng rồi anh ấy cũng cười ngây ngô theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt ba người, trước mặt họ là chiếc bàn ăn trải khăn sọc, trên bàn bày ly sữa bò và bát mì sợi nóng hổi.

 

Bên cạnh, trên chiếc ghế sofa bằng vải có mấy con thỏ và gấu bông nằm ngang, tuy lộn xộn nhưng lại có trật tự. Thời gian như ngừng lại vào lúc này, tạo thành một bức tranh gia đình ấm áp.

 

Tôi yên lặng nhìn người nhà trước mắt, nghĩ đến kết cục của câu chuyện, cha mẹ tôi vì chuyện của anh trai mà lo lắng đến bạc cả tóc, mới trung niên mà đã tiều tụy, trong lòng tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.

 

Tôi không muốn như vậy.

 

Tôi muốn cả nhà đều bình yên.

 



 

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và anh trai trở nên thân thiết hơn.

 

Để chứng minh cho cha mẹ thấy bản thân là người nói được làm được ——

 

Khi tôi dọn dẹp đồ chơi, anh ấy giật lấy: “Để anh! Em đi nghỉ đi!”

 

Sau đó, anh ấy mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển.

 

Tôi: “...”

 

Tôi muốn ăn đồ ăn vặt, anh ấy sẽ lấy con lợn đất tiết kiệm ra: “Anh có tiền, em đi mua đi!”

 

Sau đó, anh ấy quay lưng đi, để lại cho tôi một bóng lưng ngầu lòi.

 

Nhưng thực tế là anh ấy đang cắn môi, vẻ mặt tiếc của.

 

Tôi: “...”

 

Tôi cảm thấy dường như mình cũng không thèm đồ ăn vặt này lắm...

 

Sau đó, khi tôi tan học ở nhà trẻ, vừa bước ra khỏi nhà trẻ đã nhìn thấy tiểu thiếu niên xuất hiện chỗ cách cổng không xa. Tôi ngây người.

 

Mạnh Vân Xuyên đeo cặp sách nặng trĩu, đứng cùng với mấy người bạn, hưng phấn vẫy tay với tôi: “Em gái!”

 

Không biết anh ấy đã nói gì với bạn bè, thấy tôi đứng yên tại chỗ, anh ấy sải bước đi về phía tôi: “Em gái, anh đến đón em về nhà đây!”

 

Có người ở bên cạnh nghe thấy anh ấy nói vậy xong liền lên tiếng:

 

“Mạnh Vân Xuyên, em gái cậu nhỏ nhắn quá, đáng yêu quá!”

 

“Đúng vậy, thật sự rất đáng yêu!”

 

Lòng hư vinh của anh trai tôi được thỏa mãn, anh ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn tôi.

 

Tôi: “??”

 

Nghĩ đến điều gì đó, tôi ngọt ngào lên tiếng: “Anh trai ~”