Chương 4:
Vừa nghe thấy tiếng hô này, khóe miệng anh trai tôi đã cong lên thật cao, đắc ý không thôi: “Ừ, em gái, anh đây!”
Mấy cậu nam sinh: “...”
Tôi: “...”
Được rồi.
Từng thấy người ta khoe giàu, khoe sắc, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai khoe em gái như vậy.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tôi vừa buồn cười vừa bất lực, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay anh trai tôi: “Đi thôi, về nhà nào.”
Anh trai tôi cười hì hì, giọng nói dịu dàng hơn tám phần: “Được ~”
…
Việc đưa đón này, dần dần trở thành thói quen.
Mãi cho đến khi tôi học tiểu học, mỗi ngày sau khi tan học anh trai tôi đều sẽ về nhà cùng tôi.
Đương nhiên, anh ấy tan học muộn hơn tôi, phần lớn thời gian đều là tôi đợi anh ấy.
Dần dần, tôi cũng quen.
Cho đến một ngày.
Sau khi tan học, tôi ở trong lớp đợi thêm một tiếng đồng hồ, làm xong bài tập cho ngày mai rồi mà nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn chưa thấy bóng người quen thuộc.
Gần đến mùa đông, ngày ngắn đêm dài, trời đã sắp tối.
Tim tôi đập thình thịch, mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Mạnh Vân Xuyên hiện đang học lớp 9, trường tiểu học và trường trung học cơ sở cách nhau một khoảng.
Tôi không nghĩ nhiều, thu dọn cặp sách, chạy đến lớp học của anh ấy ở trường trung học cơ sở, chỉ thấy bên trong còn có mấy người lác đác, nhưng sau khi tôi liếc mắt nhìn qua, lại không thấy bóng dáng Mạnh Vân Xuyên đâu.
Trong lớp có mấy người nhận ra tôi, thấy tôi chạy một mình lên, bọn họ đều rất kinh ngạc.
Một người trong số đó gãi đầu, buồn bực nói: “Mạnh Vân Xuyên vừa tan học đã đi rồi. Hôm nay thầy giáo không kéo dài thời gian, còn về sớm hơn bình thường mười mấy phút.”
Nghe vậy, tôi ngây người một chút.
Còn tan học sớm hơn bình thường?
Nhưng tôi cũng không nói nhiều, chỉ quay đầu đi xuống lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ anh ấy có việc đột xuất nên mới không đến tìm tôi?
Vậy bây giờ chắc anh ấy đã về nhà rồi.
Nhưng điều tôi không ngờ là, Mạnh Vân Xuyên lại về nhà sau tôi.
Mẹ tôi đã chuẩn bị cơm tối, thấy anh ấy về muộn như vậy, bà ấy thản nhiên hỏi: “Đi đâu vậy, sao hôm nay con không về cùng em gái?”
Nghe vậy, tôi liếc mắt nhìn sang.
Chỉ thấy thiếu niên tóc đen dính trên trán, rõ ràng là cuối thu, lại đổ mồ hôi đầm đìa, má cũng hơi đỏ lên, giống như vừa chạy vội về.
Thấy tôi bình yên vô sự ngồi trên ghế sofa, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, giải thích một câu: “Con có chút việc, vốn định về cùng em gái muộn một chút.”
Nghe thấy lời này, mẹ tôi không hỏi nhiều nữa.
Tôi nhìn anh ấy thêm một cái, không biết có phải là ảo giác của tôi không, mà hình như khóe miệng của anh ấy bị rách thì phải?
Đánh nhau với người ta rồi?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, tôi cũng không để ý.
Cho đến ngày hôm sau đi học.
Sau tiết thứ hai, trong giờ ra chơi, bạn cùng bàn của tôi đi vệ sinh về, nhìn tôi với ánh mắt có chút kỳ quái: “Mạnh Nguyệt Khê, có phải anh trai cậu tên là Mạnh Vân Xuyên không?”
Tôi gật đầu, không phủ nhận: “Đúng vậy.”
Mạnh Vân Xuyên thường xuyên đến đón tôi, không chỉ là lớp của anh ấy, ngay cả các bạn trong lớp chúng tôi cũng đã biết anh ấy.
Lúc đầu có người còn trêu chọc mối quan hệ của tôi và anh ấy, sau khi biết chúng tôi là anh em thì không còn ai bàn tán nữa.
Thấy tôi gật đầu, bạn cùng bàn im lặng một chút, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, thấp giọng nói với tôi:
“Hình như anh trai cậu lôi kéo mấy bạn học lớp lớn bắt nạt bạn cùng lớp, bây giờ cha mẹ của nam sinh kia tìm đến tận trường rồi, nói muốn đòi lại công bằng cho con họ, ầm ĩ rất dữ dội. Tớ nghe nói cha mẹ cậu cũng đến rồi!”
Tôi kinh ngạc đứng bật dậy: “Cái gì?”
Xung quanh có người nhìn về phía tôi. Tôi cố kìm nén cảm xúc, hỏi: “Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Phòng giáo vụ.”
Tôi không hề nghĩ ngợi trực tiếp chạy ra khỏi lớp, đi thẳng về phía phòng giáo vụ!
Giáo viên của trường trung học cơ sở và tiểu học đều ở cùng một tòa nhà.
Tòa nhà dạy học cách phòng giáo vụ không xa, đi qua vườn hoa là đến.