Xuyên Thành Em Gái Của Bia Đỡ Đạn

Chương 5:



Chương 5:  

Khi tôi đến phòng giáo vụ, còn chưa đến gần đã nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói tức giận của một người đàn ông trung niên.

 

“Nhà các người dạy con cái kiểu gì vậy, còn nhỏ như vậy đã làm ra loại chuyện này?!”

 

Giọng mẹ tôi lập tức truyền ra ngay sau đó: “Tiểu Xuyên, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

 

“Con không có!”

 

Cửa phòng giáo vụ hé mở.

 

Qua khe cửa, tôi thấy Mạnh Vân Xuyên cúi đầu, tóc đen che khuất đôi mắt anh ấy, nhưng giọng điệu của anh ấy lại rất dứt khoát.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


 

Anh ấy nói vậy rõ ràng là đã chọc giận đối phương.

 

Người đàn ông tung một đoạn video giám sát ra, còn dùng máy tính trong phòng giáo vụ để phát.

 

Từ góc độ của tôi, trong video, Mạnh Vân Xuyên và mấy nam sinh lớp lớn nhuộm tóc vàng đứng cùng một chỗ, còn nam sinh gầy yếu cùng lớp của anh ấy thì co rúm lại trong góc, trông rất sợ hãi.

 

Xem xong video, sắc mặt cha mẹ tôi lập tức trở nên khó coi, thường ngày anh trai tôi đã thích thể hiện, lúc nào cũng mạnh miệng.

 

Lần này, đương nhiên mẹ tôi cũng cho rằng anh ấy muốn tỏ ra cool ngầu, nên mới làm chuyện như vậy.

 

Giọng bà có chút thất vọng: “Vân Xuyên, xin lỗi bạn học đi.”

 

“Mẹ ——”

 

Anh trai tôi trừng to mắt, đột nhiên nổi giận: “Con đã nói rồi, không phải con!”

 

Một nam sinh khác cũng ở đó.

 

Ánh mắt tôi lướt qua nam sinh gầy yếu kia.

 

Nếu tôi nhớ không lầm, hình như lúc trước anh ấy và anh trai tôi có quan hệ cũng không tệ, tên là Từ Diệp.

 

Thấy Mạnh Vân Xuyên không thừa nhận, mẹ Từ Diệp tức giận mắng:

 

“Từ Diệp nhà chúng tôi có trêu chọc gì Mạnh Vân Xuyên nhà các người đâu, các người cần phải bắt nạt nó như vậy! Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác như vậy!”

 

Môi mẹ tôi mấp máy, dường như muốn biện minh cho anh trai tôi vài câu, nhưng chứng cứ rõ ràng trước mắt, bà cũng không nói được gì, chỉ có thể lặp lại:

 

“Vân Xuyên, xin lỗi bạn học đi, sau này đừng qua lại với những người đó nữa.”

 

Anh trai tôi không để ý, chỉ nhìn chằm chằm Từ Diệp đang im lặng: “Từ Diệp, sao cậu lại làm như vậy?”

 

Nam sinh gầy yếu run rẩy ngẩng đầu, ánh mắt né tránh: “Tôi không hiểu ý của cậu, cậu không ưa tôi, nhưng tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt.”

 

“Mẹ kiếp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vừa nghe thấy lời này, anh trai tôi lập tức nổi giận, một quyền đánh tới ——

 

Trước mắt bao người, nam sinh kia không hề né tránh.

 

Nhưng nắm đ.ấ.m của anh trai tôi lại không thể rơi xuống được.

 

Anh ấy cúi đầu, nhìn thấy tôi đang giữ c.h.ặ.t t.a.y mình, vẻ mặt tức giận đột nhiên chuyển sang ngây ngẩn: “Em gái?”

 

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ấy: “Anh, đừng kích động.”

 

Mẹ tôi đứng bên cạnh, còn đang khiếp sợ trước hành động của anh trai tôi, nhưng đồng thời trong lòng bà ấy cũng càng tin tưởng chuyện anh trai tôi đánh nhau.

 

Bà ấy không nhịn được trách mắng: “Vân Xuyên, bắt nạt bạn học vốn đã là lỗi của con! Bây giờ con còn muốn đánh bạn, cha mẹ đã dạy con như thế sao?!”

 

Hốc mắt anh trai tôi lập tức đỏ lên.

 

Nhưng ngay cả bố tôi cũng nhíu mày, quyết định: “Vân Xuyên, xin lỗi bạn học đi.”

 

Nói xong, cha mẹ tôi bắt đầu xin lỗi thầy giáo và cha mẹ Từ Diệp:

 

“Xin lỗi, là chúng tôi không quản nghiêm, nhưng thằng bé còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, xin anh chị hãy tha thứ cho thằng bé một lần...”

 

Bọn họ còn chưa nói xong đã bị tôi cắt ngang.

 

“Con tin anh ấy không làm chuyện như vậy!”

 

Khi tôi nói ra lời này, giọng nói dõng dạc vô cùng.

 

Không chỉ cha mẹ và thầy giáo ngây người, ngay cả người vốn định chạy ra khỏi phòng giáo vụ cũng dừng bước.

 



 

Trong cốt truyện, Mạnh Vân Xuyên chỉ là một nhân vật phụ.

 

Thân thế của anh ấy chỉ được miêu tả qua loa vài nét, cốt truyện duy nhất về anh ấy chính là nhắm vào nhân vật phản diện khi phản diện sa cơ lỡ vận.

 

Ác ý của anh ấy đến một cách vô duyên vô cớ, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy nó là có lý do.

 

Có lẽ có những người chính là như vậy.

 

Ban đầu bản tính của bọn họ không xấu, nhưng một khi bị cha mẹ coi là đứa trẻ hư, bọn họ sẽ tự buông thả bản thân.

 

Bọn họ nghĩ rằng ——

 

Dù sao các người cũng không tin tôi.

 

Vậy thì tôi dứt khoát làm cho tội danh đó thành sự thật đi.