Chương 6:
Nhưng nếu như khi anh ấy bị vu oan, chúng ta đều có thể kiên định đứng sau lưng làm điểm tựa cho anh ấy thì sao?
Vậy có phải mọi chuyện sẽ khác đi không.
Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh nhìn thầy giáo ở đây: “Thầy giáo, camera giám sát không chỉ có một đoạn, tại sao không xem toàn bộ quá trình, chỉ xem mấy phút như vậy, lỡ như đây không phải là sự thật thì sao?”
Có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy, vẻ mặt cha mẹ tôi hơi thay đổi.
Vẫn là mẹ tôi hoàn hồn trước, bà do dự nhìn anh trai tôi một cái, cuối cùng vẫn nói: “Đúng vậy, vẫn nên xem toàn bộ quá trình đi.”
Cả một đoạn dài, cho dù có, Từ Diệp cũng không thể nào lấy ra được.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.
Nhưng bố Từ lại tin chắc con trai mình bị bắt nạt, nói rằng bọn họ sẽ đi trích xuất camera giám sát, bảo chúng tôi đợi.
Trước khi ra khỏi phòng giáo vụ, sắc mặt Từ Diệp trắng bệch thấy rõ.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi, nhưng lại bị anh trai tôi chặn lại.
Anh trai tôi cũng trợn trừng mắt, mắng lại: “Dám trừng mắt với em gái tao, cẩn thận tao đánh mày thật đấy!”
Tôi bật cười.
…
Chuyện này cuối cùng không có kết quả.
Có lẽ là nhà họ Từ đã xem toàn bộ camera giám sát, nên không đến trường nữa.
Kết quả trường học đưa ra là, đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Có điều không lâu sau khi chuyện này xảy ra, Từ Diệp đã chuyển trường.
Tôi cũng không để ý, nhưng sau đó tôi đã hỏi anh trai tôi xem rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Anh trai tôi nói, lúc đó anh ấy tan học sớm, thấy vẻ mặt Từ Diệp kỳ lạ, sợ Từ Diệp gặp bất trắc gì nên đã đi theo, không ngờ lại nhìn thấy Từ Diệp bị người ta vây quanh.
Đương nhiên anh ấy muốn giúp Từ Diệp giải vây, nhưng không ngờ, ngày hôm sau Từ Diệp lại cắn ngược lại, nói đám người kia là do anh ấy tìm tới.
Không có gì bất ngờ, hẳn là cha mẹ Từ Diệp phát hiện ra vết thương trên người Từ Diệp, anh ta không dám nói là những người đó bắt nạt mình, chỉ có thể đổ tội cho Mạnh Vân Xuyên.
“Đúng rồi, đừng nói chuyện đó nữa, nhìn đi em gái, có thích không?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đột nhiên, giọng nói sang sảng của thiếu niên vang lên bên tai, đánh thức suy nghĩ của tôi.
Tôi quay đầu lại, liền thấy Mạnh Vân Xuyên như biến ảo thuật, lấy ra một chiếc váy từ phía sau!
Chiếc váy màu hồng phấn, tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng vừa nhìn đã thấy nó có giá trị không hề nhỏ.
Tôi kinh ngạc: “Anh, đây là?”
Anh trai tôi nở một nụ cười đắc ý: “Ha ha, lúc trước khi anh ra ngoài mua kem cho em đã gặp những cô bé khác trong lớp em, các em ấy đều mặc váy, còn nói em ngày thường ăn mặc giống như con trai. Đùa à, sao em có thể không có được! Hừ, em không chỉ có, còn có chiếc váy đẹp nhất!”
“Hơn nữa, em cũng sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, chờ đến lúc đó lại mặc đi!”
Tôi im lặng nhìn thiếu niên đang hớn hở trước mặt, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp.
Thảo nào.
Mấy ngày nay anh ấy không mua đồ ăn vặt, cả ngày ôm con lợn đất tiết kiệm, vừa không nỡ vừa tức giận.
Thì ra là tiết kiệm tiền để mua váy cho tôi?
“Whoaaaaa ——”
Tôi đột nhiên nhào tới, anh trai tôi giật mình, nhưng vẫn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tôi, hai tay buông thõng giữa không trung có chút không biết nên để đâu, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi đỏ lên.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới đặt tay lên lưng tôi, ho nhẹ một tiếng: “Đã nói có anh ở đây rồi, anh chắc chắn sẽ không để em phải chịu bất kỳ uất ức nào!”
Tôi ừ một tiếng, chân thành nói: “Cảm ơn anh trai.”
Anh trai tôi kiêu ngạo đồng ý.
Một lúc lâu sau, tôi bỗng nghe thấy anh ấy khẽ nói: “Anh cũng phải cảm ơn em.”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Anh ấy nói quá nhỏ, chờ đến khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, anh ấy đã quay mặt đi, như thể chưa từng nói gì.
Trong mắt tôi hiện lên ý cười.
Haiz.
Có một người anh trai sĩ diện như vậy biết phải làm sao đây?
Chỉ có thể tự mình chiều thôi.
…