Chương 10:
Tiêu Nhu chợt hiểu ra, trợn tròn mắt: “Thì ra là thế! Ngay từ lần đầu gặp mặt, Tang Ninh đã nhào vào lòng Tống Thanh, rõ ràng là nhất kiến chung tình.”
Tôi tức đến mức muốn cào tường, bọn họ đang nói cái gì vậy? Rõ ràng tôi lao đến bên Tống Thanh là để gây cản trở.
Triệu Cường đặt kim chỉ xuống: “Tang Ninh toàn gọi Tống Thanh là chị, nhưng cô ấy có gọi Tiêu Nhu là chị bao giờ đâu? Thỉnh thoảng cô ấy còn liếc nhìn Tống Thanh, trong mắt không giấu nổi tình ý!”
Tình ý gì chứ, tôi gọi cô ấy là chị là để khiến cô ấy ghê tởm, tôi nhìn cô ấy là để chờ cơ hội hành động, tìm đường chết.
Chú Béo há hốc mồm: “Chú quá bảo thủ rồi, vậy mà lại không nhìn ra, đúng là chỉ có tình yêu mới có thể khiến con người thành ra như vậy.”
“Mấy lần trước, A Thanh bị tang thi bao vây, cũng là Tang Ninh xông lên cứu giúp. Lúc đó tôi còn thắc mắc, bây giờ nghĩ lại, hẳn đúng là nhất kiến chung tình thật rồi, không sai được.”
Tôi không hề muốn cứu cô ấy, đó là tai nạn, đều là tai nạn.
Tôi không thể nhịn được nữa, xông ra khỏi góc tường, hét lớn: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không có!”
Ba người trước mặt nhìn nhau, sau đó gật đầu cho xong chuyện rồi đồng loạt cười nói: “Được được, chúng tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Có tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh đang trầm ngâm suy nghĩ cùng với Yến Trần vẻ mặt chấn động.
…
Những ngày tiếp theo, mọi thứ trở nên vô cùng kỳ lạ, Yến Trần rất im lặng, Tống Thanh thì cứ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như muốn xuyên thủng tôi.
Gặp tang thi, còn chưa đợi tôi ra tay cô ấy đã c.h.é.m c.h.ế.t chúng chỉ bằng một nhát dao, còn nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh như đang chờ đợi sự khen ngợi của tôi.
Tìm được thức ăn, tôi thực hiện trách nhiệm của một thánh mẫu, muốn mọi người lưu lại một nửa vật tư cho người tới sau.
Yến Trần lại chế nhạo tôi một cách cay độc như thường lệ, nhưng lần này Tống Thanh lại đứng ra nói, trong mạt thế, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng Tống Thanh, cô đừng quên cô là nữ chính ngôn tình, còn tôi thì là nữ phụ thánh mẫu.
Sáng hôm đó, chúng tôi gặp phải một đợt tang thi, cô ấy vươn tay kéo tôi lại ôm vào lòng, chúng tôi cùng trốn vào góc tường của một căn nhà trống.
Bên tai tôi truyền tới tiếng tim thình thịch thình thịch của cô ấy, đồng thời nhiệt độ cơ thể nóng rực của cô ấy cũng xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền thẳng tới trên người tôi.
Thật phiền phức, mấy nữ chính có thể tự trọng chút được không, tránh xa nữ phụ ra.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Sau khi đợt tang thi đi qua, mọi người bàn nhau xem có nên đến căn cứ trung ương như lời phát thanh hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hướng tiến của đợt tang thi là căn cứ trung ương, Tống Thanh cho rằng cả nước cũng giống vậy, bọn họ có thể đổi đường đi nhưng căn cứ trung ương thì nhất định phải đến.
Tôi lại chê cô ấy khư khư cố chấp.
Cô ấy trực tiếp hỏi: “Có phải em có ý kiến gì với tôi không?”
Tôi nghểnh cổ lên nói: “Có, có, chính là tôi không ưa cái dáng vẻ khư khư cố chấp của chị!”
Đám người chú béo xấu hổ tìm lý do đỡ Yến Trần rời đi.
Sau khi bọn họ đi rồi, Tống Thanh lập tức thả lỏng. Cô ấy đi đến trước mặt tôi, đút cho tôi một viên sô cô la rồi mới thận trọng nói: “Em giận rồi?”
Sô cô la trơn mượt tan trong miệng, khiến cảm xúc bực bội dịu đi vài phần.
Hệ thống thét lên, “Không đúng, có gì đó sai sai, bảo bối, sao cô có thể ăn sô cô la của nữ chính, nhả ra ngay, giày xéo tâm ý của cô ta đi.”
Nhưng sô cô la đã tan hết rồi? Tôi chỉ biết há hốc miệng, nhả ra một ngụm không khí…
Tống Thanh nghi hoặc hỏi: “Đắng lắm ư?”
Tôi hơi xấu hổ: “Ai cho cô tùy tiện đút đồ vào miệng người khác như thế? Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Nói xong, tôi lập tức rời khỏi cái nơi quái quỷ này, nhưng phía sau lại truyền đến tiếng cười khẽ của cô ấy.
Đáng chết, nữ chính đúng là khắc tinh của nữ phụ độc ác.
Tôi đang muốn tìm chỗ yên tĩnh để suy nghĩ, Yến Trần lại chủ động tìm tới. Hắn do dự rất lâu sau mới mở miệng:
“Tang Ninh, tôi tuyệt đối sẽ không nhường Tống Thanh cho cô, có giỏi thì cạnh tranh công bằng!”
Tôi lập tức giải thích: “Anh nói lung tung cái gì vậy! Sao tôi có thể thích Tống Thanh?”
Hắn bĩu môi, vẻ mặt như thể không tin lời tôi nói.
Tôi cắn răng, hạ quyết tâm nói: “Tôi thích anh.”
Yến Trần kinh ngạc, một lát sau mới chậm rãi nói: “Tôi biết ngay cô là người thâm sâu khó lường, tôi mới không mắc mưu của cô đâu, cô muốn dùng cách này để khiến tôi mất cảnh giác, sau đó cướp A Thanh đi chứ gì!”