“Tang Ninh đoán được bọn chúng đông người, người còn đáng sợ hơn tang thi nhiều, ai biết bọn chúng còn có thủ đoạn gì? Vì vậy mới bảo chúng ta đưa đồ ăn, vừa là để phá tài trừ tai, vừa để làm suy yếu sự cảnh giác của bọn chúng, giả heo ăn thịt hổ, vừa rồi cô ấy chỉ đang giả lả với tên tóc vàng để kéo dài thời gian thôi.”
Tôi nghe mà ngơ cả người, bọn họ nói quá có lý, không ngờ hành vi của tôi còn có thể được lý giải theo kiểu như vậy luôn?
Giọng nói của hệ thống có một chút run rẩy: “Bảo bối, cô có muốn cố gắng giãy giụa thêm chút nữa không?”
“Các người...”
Tôi gặp phải đả kích dữ dội, cố gắng muốn giãy giụa thêm chút nữa, nhưng vừa mở miệng nói được hai chữ, đột nhiên một tên tóc vàng chưa c.h.ế.t hẳn lao về phía tôi.
Chờ đến khi tôi hoàn hồn lại, Tống Thanh đã đứng chắn trước mặt tôi, đá bay tên tóc vàng kia.
Cô ấy ân cần hỏi tôi: “Tang Ninh, cô không sao chứ?”
Tôi thì không sao, nhưng cô thì có sao rồi. Tôi cúi đầu nhìn vết m.á.u đang rỉ ra từ bụng Tống Thanh.
Đêm đó, Tống Thanh bị sốt, sốt theo đúng nghĩa đen.
…
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Tống Thanh là nữ chính mạnh nhất mạt thế trong miệng độc giả, thân thể sắt đá, đầu óc chỉ nghĩ đến việc g.i.ế.c tang thi, nhưng bây giờ trông cô ấy lại như sắp c.h.ế.t đến nơi.
Chú Béo và Yến Trần muốn đến bệnh viện trung tâm thành phố để tìm thuốc, nhưng hai người bọn họ cộng lại cũng chẳng lợi hại bằng một nắm đ.ấ.m của tôi, liệu bọn họ có thể mang được thuốc về thật không vậy? Đừng hại c.h.ế.t nữ chính của tôi.
Tôi đuổi theo ra đến cửa: “Chú Béo, cháu đi với chú.”
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: “Bảo bối, nhớ kỹ, cô ấy là nữ chính ngôn tình mạt thế, còn cô là nữ phụ thánh mẫu!”
Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là Tống Thanh thành ra thế này là vì cứu tôi.
Yến Trần lộ ra vẻ mặt phòng bị: “Tang Ninh, cô lại muốn làm cái gì nữa?”
Tôi liếc hắn một cái: “Chú Béo, chúng ta đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một tiếng sau, chú Béo tay cầm đủ loại thuốc hạ sốt cùng với băng gạc, nhìn đống xác tang thi phía sau tôi, nuốt nước bọt nói với Yến Trần:
“Tiểu Trần à, bây giờ cháu đã biết tại sao chúng ta phải đưa cả Tang Ninh đi cùng chưa?”
Vẻ mặt Yến Trần lại càng khó coi hơn, hắn tức giận rút mũi tên đang bị cắm trên đầu tang thi ra, giẫm nát nhãn cầu của nó.
…
Tống Thanh uống thuốc xong, tình hình đã ổn định hơn rất nhiều nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Tôi chủ động ở lại chăm sóc cô ấy, dù Yến Trần không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn bị chú Béo lôi đi.
Dường như Tống Thanh đang rất khó chịu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, tóc tai rối bời, miệng phát ra những tiếng rên rỉ vô thức.
Trong lòng tôi có chút lo lắng, cũng có chút buồn rầu, nhưng chắc chắn là tôi chỉ đang lo lắng nhiệm vụ sẽ thất bại thôi, đúng vậy, chính là như vậy.
Tôi giơ tay lau mồ hôi trên trán cô ấy: “Tống Thanh, chị đừng chết, tất cả những gì em đã làm đều là vì chị.”
Để có thể không ngừng tìm đường c.h.ế.t chọc giận chị, tôi đã phải đánh cược cả mạng sống của mình.
“Còn chị nữa, tự dưng chắn đao cho em làm gì, chị c.h.ế.t rồi em biết phải làm thế nào đây?”
Tôi càng nói càng tức, tự dưng cô ấy lại gây thêm chuyện cho tôi, tôi còn phải lo lắng cho sự sống còn của cô ấy, mệt tâm như vậy sao tôi có thể an tâm trở thành một đóa bạch liên hoa thánh mẫu chính hiệu trong mạt thế được?
Chết tiệt, chú Béo quên lấy nhiệt kế rồi, bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể dùng trán để cảm nhận nhiệt độ hiện tại của cô ấy.
Nhưng mới vừa kề trán vào, Tống Thanh đã chầm chậm mở mắt, hàng mi dài khẽ động, để lộ đôi mắt đen láy ướt át, trông như một chú chó con lạc đường đang hoang mang nhìn người qua đường, cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Tôi sững người, tim như thắt lại, nhưng chắc chắn là do thân phận nữ phụ khiến tôi chột dạ, tuyệt đối không phải là rung động.
“À, ờ thì, chị khỏe rồi, em, em ra ngoài trước đây.”
Tôi sợ hãi bỏ chạy, thậm chí còn không nhận ra mình đang dùng cả tay lẫn chân bò đi. Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì, xấu hổ nhất là tôi vừa ra khỏi cửa đã gặp chú Béo đang khoe khoang với mọi người về việc tôi g.i.ế.c tang thi cướp thuốc cứu Tống Thanh như thế nào.
“Mấy đứa không biết đâu, vì A Thanh mà Tiểu Ninh như kiến bò trên chảo nóng.” Giọng chú Béo đầy vẻ kính phục, ngập ngừng nói:
“Thật sự đúng là thần cản g.i.ế.c thần, Phật cản sát Phật, liều mạng vô cùng!”
Triệu Cường đang khâu quần áo cho bạn gái cũng tùy tiện phụ họa một câu: “Đúng vậy, Tang Ninh đã yêu quá rồi!”