Xuyên Thành Kỹ Nữ Thánh Mẫu Thời Mạt Thế

Chương 3:



Chương 3: Trong nguyên tác, trên đường chạy trốn, đoàn người Tống Thanh sẽ nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh khóc lớn giữa đường, xung quanh là lũ tang thi quần áo rách rưới đang nhìn chằm chằm, nhưng Tống Thanh lại mặc kệ, còn ra lệnh cho cả đội đi đường vòng.

Có người trong đội đề nghị cứu đứa bé, thậm chí còn cầm d.a.o uy h.i.ế.p tài xế mở cửa, nhưng Tống Thanh lập tức chặt đứt tay đối phương, sau đó ném vào bầy tang thi. Xem ra Tống Thanh cực kỳ căm ghét hành động này.

Khặc khặc khặc, Tống Thanh, lần này kiểu gì cô cũng phải để tôi c.h.ế.t trong tay cô rồi đi!!

Tôi lần theo tiếng khóc, tìm thấy một đứa bé trong hầm của một ngôi nhà tranh gần đó. Một đại sát khí thời mạt thế, đứa bé đang khóc oe oe!

Hệ thống nói: “Quy tắc thứ ba của thánh mẫu thời mạt thế, áp đặt đạo đức, áp đặt thiện lương vô điều kiện.”

Đứa bé trông như con mèo con, trên cổ đeo một mặt dây chuyền hình cục vàng nho nhỏ.

Tôi bế đứa bé lên, nhanh như chớp lao ra ngoài.

Chú Béo vội vàng: “Cháu chậm thôi!”

Nhưng tôi lại bày ra vẻ kinh hoảng, tiếp tục lùi về phía sau: “Đây là một đứa bé đó! Là hi vọng của nhân loại! Sao chúng ta có thể làm ngơ được?”

“Không phải, ý chú là cháu đi chậm thôi, kẻo làm đứa bé ngã.”

Hừ! Chú béo à chú béo, tôi còn lạ gì mấy cái trò vặt trong truyện mạt thế nữa? Đừng hòng lừa lấy đứa bé trên tay tôi.

“Chú Béo, chú đừng hòng lừa tôi! Chắc chắn mấy người sợ tiếng khóc của đứa bé sẽ dẫn tang thi tới, muốn bỏ rơi nó đúng không? Tôi đã nhìn thấu âm mưu quỷ kế của mấy người rồi!”

Tiêu Nhu đeo chiếc ba lô leo núi nặng hơn chục cân, dịu dàng nói: “Tang Ninh, cậu...”

“Suỵt, cô định nói gì? Định nói đứa bé đáng thương, nhưng sự an toàn của cả đội càng quan trọng hơn?”

“Cô muốn nói tiếng khóc của đứa bé chắc chắn sẽ thu hút tang thi, mà chúng ta lại không có đồ ăn cho nó, chi bằng bỏ nó lại đi, đúng không?”

Yến Trần cạn lời: “Tang Ninh, có phải cô bị hỏng não rồi không? Ai nói là sẽ bỏ đứa bé này lại?”

Hừ, đúng như tôi đoán, chẳng ai muốn mang tiếng bỏ rơi trẻ em cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bước tiếp theo, bọn họ sẽ yêu cầu bỏ phiếu, tôi là thánh mẫu thời mạt thế, đương nhiên phải ép bọn họ mang theo đứa bé.

Yến Trần bước lên trước mấy bước: “Chúng ta...”

“Im miệng! Anh định yêu cầu mọi người bỏ phiếu xem có nên giữ đứa bé này lại không đúng không? Tôi nói cho anh biết, đứa bé này là trách nhiệm của tất cả chúng ta!”

Cuối cùng, tôi chĩa mũi dùi về phía Tống Thanh, còn tặng kèm một ánh mắt lên án: “Tống Thanh, chẳng lẽ chị cũng định nhẫn tâm bỏ rơi đứa bé này sao? Làm vậy là g.i.ế.c người!”

Tôi diễn xuất sinh động như thật, triệt để tuân thủ ba quy tắc thánh mẫu, Oscar nên trao giải cho tôi mới phải!

Tất cả mọi người đồng loạt im lặng. Cuối cùng là Tống Thanh lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: “Đưa đứa bé lên xe đi, chúng ta mau rời khỏi đây.”

Tôi có hơi sốc. Tống Thanh là nữ chính sảng văn, vậy mà cô ấy lại không hề trách tôi lắm điều, cũng không nói mấy lời kiểu trẻ sơ sinh không thể sống sót trong thời mạt thế, thậm chí cô ấy còn chẳng tức giận!

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Tôi sầm mặt, cố chen lên trước Tống Thanh để chạy về phía xe: “Tôi sẽ không giao đứa bé cho các người đâu.”

Yến Trần đi cuối cùng, đẩy chú Béo một cái: “Chú Béo, chúng ta nhặt được Tang Ninh ở đâu vậy?”

Tiêu Nhu quay đầu lại: “Ở trước cửa bệnh viện Phúc An... bệnh viện chuyên khoa tâm thần nổi tiếng.”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Yến Trần im lặng đến đáng sợ, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Hình như cô ta đâu có mặc đồ bệnh nhân?”

Chú Béo nhíu mày, lại bày ra vẻ như sự việc không hề đơn giản:

“Tiểu Trần, chú luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Hôm qua thì Tang Ninh giả điên giả khùng để không cho chúng ta ăn con thỏ có vấn đề, hôm nay lại nhất quyết bắt chúng ta phải mang theo đứa bé này, rốt cuộc là tại sao?”

Yến Trần nói: “Chú, Tang Ninh chỉ là một ả thánh mẫu thích gây rắc rối thôi, chú đừng nghĩ nhiều làm gì.”

Triệu Cường quay đầu chen vào: “Nhưng Tang Ninh chỉ đá một cái đã có thể đá vỡ sọ tang thi, thánh mẫu nhà ai mà mạnh thế?”

Chú Béo giật mình kinh hãi: “Vậy sao cô ta cứ đòi đi cùng chúng ta? Cô ta giả điên giả khùng, chẳng lẽ là để làm suy yếu sự cảnh giác của chúng ta, thực chất là có ý đồ khác? Cô ta đúng là thâm sâu khó lường!”

Chú béo lấm lét tiến lại gần Tống Thanh, thì thầm vào tai cô ấy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com