Xuyên Thành Mẹ Kế Đại Lão – Bảo Bối, Gọi Ta Một Tiếng Mẫu Thân!

Chương 15



"Vậy... vậy phải làm sao?" cô hỏi, giọng tuyệt vọng.

"Ta nghe nói sứ đoàn nước Liêu có một loại thuốc giải độc rất mạnh. " thầy thuốc nói. "Nhưng ta không biết họ có chịu bán hay không."

Sứ đoàn nước Liêu? Lê Diễm biết rằng sứ đoàn nước Liêu đang ở trong thành. Nhưng để gặp được họ không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, họ có chịu bán thuốc giải cho cô không?

"Ta sẽ đi tìm họ. " cô nói, giọng kiên quyết.

"Không được đâu!" thầy thuốc ngăn cản. "Sứ đoàn nước Liêu là những người rất kiêu ngạo và khó tính. Họ sẽ không tiếp người đâu."

"Ta không quan tâm. " Lê Diễm nói. "Ta phải cứu con trai của ta."

Cô quay sang Tề Trạm. "Trạm nhi! Con ở nhà chăm sóc các em. " cô nói. "Ta sẽ đi tìm thuốc giải độc cho ca ca con."

Tề Trạm gật đầu, nước mắt rơm rớm. "Mẫu thân cẩn thận!" cậu bé nói.

Lê Diễm hít một hơi thật sâu, rồi lao ra khỏi nhà.

Cô đến thẳng nơi ở của sứ đoàn nước Liêu. Cô xin được gặp sứ giả, nhưng bị lính canh chặn lại.

"Các ngươi là ai?" lính canh hỏi, giọng hách dịch. "Sao dám quấy rầy sứ đoàn của ta?"

"Ta là Nhị phu nhân của Thừa tướng phủ. " Lê Diễm đáp. "Ta có việc gấp muốn gặp sứ giả."

"Không được!" lính canh quát. "Sứ giả của chúng ta không rảnh để tiếp những người tầm thường như ngươi."

"Ta van xin các ngươi!" Lê Diễm quỳ xuống. "Con trai của ta đang bị trúng độc. Ta cần thuốc giải độc của sứ đoàn để cứu nó."

Lính canh nhìn Lê Diễm với vẻ khinh bỉ. "Đó là việc của các ngươi. " chúng nói. "Liên quan gì đến chúng ta?"

Lê Diễm cảm thấy tuyệt vọng. Cô biết rằng nếu không có thuốc giải độc, Tề Hành sẽ chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô đứng dậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

"Nếu các ngươi không chịu giúp ta. " cô nói: "ta sẽ tự mình lấy thuốc giải độc."

Nói rồi, cô lao vào tấn công lính canh. Cô đánh đ.ấ.m túi bụi, khiến chúng không kịp trở tay.

"Dám cản đường ta?" cô hét lên. "Ta sẽ g.i.ế.c hết các ngươi!"

Bọn lính canh bị bất ngờ, nhanh chóng bị Lê Diễm đánh bại. Cô xông vào bên trong, tìm kiếm thuốc giải độc.

Cô lục soát khắp các phòng, nhưng không tìm thấy gì. Cuối cùng, cô tìm thấy một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, bên trong có một viên thuốc màu đỏ.

"Đây rồi!" cô reo lên.

Cô cầm viên thuốc, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này, bọn lính canh đã kịp hoàn hồn. Chúng đuổi theo cô, la hét ầm ĩ.

"Bắt lấy ả! Ả đã đánh cướp thuốc của chúng ta!"

Lê Diễm chạy thục mạng. Cô biết rằng nếu bị bắt, cô sẽ phải chịu tội chết.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải cứu Tề Hành.

Cô chạy đến cổng thành, nhưng bị lính canh chặn lại.

"Ngươi không được phép ra khỏi thành!" chúng quát.

Lê Diễm không nói gì, lao vào đánh nhau với lính canh. Cô đánh đ.ấ.m không thương tiếc, khiến chúng gục ngã.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com