Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 82: Đây Là Do Huynh Lựa Chọn



An Ngọc Noãn đứng phía xa xa, lông mày lãnh đạm mang theo ý cười trào phúng: "Không phải ta không muốn cứu Khả Tâm, nếu ả ta là An Khả Tâm thật..."

Ta và Lăng Thanh Vân hoàn toàn ngây ngẩn, hóa ra, tỷ tỷ đã phát hiện không biết từ khi nào.

Nếu mọi thứ được tái hiện bằng một cảnh phim, suy nghĩ trong đầu ta hẳn như những tia lửa lóe dọc theo các dây thần kinh, nhanh chóng hồi tưởng lại mọi chuyện.

Kế hoạch này đã sớm bắt đầu từ bữa tiệc sinh thần mà ta xuyên tới.

Có lẽ An Ngọc Noãn đã tình cờ nghe được bí mật đáng sợ ấy từ cung nhân Thuận Tử. Thế là, khi tham dự tiệc sinh thần của An Khả Tâm, nàng ta đã nghĩ cách tiết lộ tin tức cho muội muội.

Nhưng thời điểm đó, ta đoán, động cơ của nàng vẫn xuất phát từ việc bảo vệ muội muội, muốn để muội muội từ từ tiếp cận chân tướng, chuẩn bị sẵn tâm lý, tránh để tương lai mọi thứ bị phanh phui, chịu đả kích quá lớn.

Lý do này, ta có thể hiểu được, nếu ta hay là bản thân An Ngọc Noãn, nghe thấy bí mật đáng sợ như vậy, chắc chắn sẽ không kiềm chế nổi, sau đó lặng lẽ điều tra xem đó có phải sự thật hay không. Nếu là giả, tất nhiên sẽ thở phào một hơi. Nhưng nếu là thật, thì phải tiết lộ từ từ, không để nàng ấy tổn thương quá.

Nhưng mà, không biết là Thuận Tử EQ quá thấp, hay là sức chịu đựng của An Khả Tâm quá yếu, lượng tin này khiến nàng ấy dựng lông tơ, bất chấp tất cả, chạy đi tìm Lăng Thanh Vân chất vấn.

An Ngọc Noãn nghe tin lập tức hoảng sợ, bởi vì nàng ta hiểu Lăng Thanh Vân, sợ hắn quẫn bách rồi nổi sát tâm, gây bất lợi cho Khả Tâm. Cũng sợ Khả Tâm mất khống chế, công khai mọi chuyện, làm hỏng danh tiếng của Lăng gia, khiến Phong gia ngư ông đắc lợi.

Đúng lúc đó, nàng ta nhớ tới Phong Gian Nguyệt, thế là bèn nhanh trí nghĩ ra kế hoạch "một mũi tên trúng hai con nhạn", sai người thông báo với Phong Gian Nguyệt, để hắn tới cứu An Khả Tâm.

Như vậy, thứ nhất là muội muội ruột vẫn được cứu sống, thứ hai là Phong Gian Nguyệt sẽ xô xát với Lăng Thanh Vân, đúng như ý muốn khiến hai nhà Phong Lăng bất hòa.

Chỉ là, nàng ta không ngờ việc ta xuyên tới, gián đoạn kế hoạch.

Nếu nói, trong quá trình ấy, nội tâm An Ngọc Noãn có từng dao động hay không, ta nghĩ là có. Dẫu sao con người cũng chẳng phải cỏ cây, ai có thể vô tình chứ, mấy người bọn họ cùng nhau lớn lên, con người kiêu ngạo như nàng lại nhớ rõ câu nói "hy vọng cây cầu ấy mãi mãi không có điểm dừng", chứng tỏ nàng ta thật sự có tình cảm.

Nhưng đối với loại người như bọn ta, chung quy thì, trên con đường trước mặt, tình cảm chẳng là cái thá gì.

Trong Tế Thú Đại Hội, An Ngọc Noãn lại chứng kiến An quốc rơi vào tình cảnh quẫn bách một lần nữa, hai bên chèn ép, khó mà phá vỡ thế cục. Ngay cả đồng minh của nàng là Lăng Thanh Vân, cũng không chịu thỏa hiệp vụ đảo Lưu Tiên.

Điều đó khiến nàng ta hiểu, sóng xanh dưới cầu, hạt sen thanh ngọt, chung quy vẫn chỉ là giấc mộng cũ thời niên thiếu thôi.

Vậy nên, nàng ta đã mời chúng ta tham dự tiệc mừng thọ, tiếp tục hành động của mình.

Ngẫm nghĩ một lúc, Lăng Thanh Vân chợt cất tiếng hỏi nghi vấn trong đầu ta, hắn có phần khó khăn: "Cho nên, An quốc chủ, chuyện nhện tình, cũng là một tay tỷ lên kế hoạch?"

An Ngọc Noãn không trả lời, coi như đã thừa nhận.

"Tỷ muốn ta nghĩ rằng, Phong gia dùng thủ đoạn đê tiện để ép hôn, giống như mẫu thân của tỷ vậy, sau đó chọc giận ta. Làm hiềm khích giữa hai nhà Phong Lăng tăng thêm?"

An Ngọc Noãn mang theo một chút ngạo nghễ, thốt lên một chữ "Đúng vậy".

Lăng Thanh Vân bật cười, nụ cười ấy tác động lên miệng vết thương, khiến tiếng cười đứt quãng, hắn trầm giọng: "Đáng lẽ ta phải nghĩ đến từ lâu, muốn đưa nhện tình lên người chủ nhân của một quốc gia, đâu phải chuyện dễ dàng, nhưng nếu đích thân hạ, đương nhiên sẽ thuận tiện hơn nhiều."

"An quốc chủ, tỷ... Tỷ thật là nham hiểm!" Phong Gian Nguyệt trợn hai mắt, sau một lúc rất lâu mới thốt nổi câu này.

Bây giờ nghĩ lại, bước đi của "tỷ tỷ" quả đúng rất nham hiểm.

Bề ngoài nhìn bình thản lạnh nhạt, nhưng lúc nào cũng âm thầm châm ngòi. Có lẽ chuyện Phong Gian Tuyết muốn loại bỏ Sở Đinh Lan là thật, nhưng không có An Ngọc Noãn chỉ đường dẫn vạch, đôi huynh đệ Phong gia tin tưởng nhau cũng sẽ không bất hòa. Vụ nhện tình, nếu không nhờ màn biểu diễn sinh động của nàng ta, Phong Gian Tuyết cũng không biến thành một tiểu nhân bỉ ổi, không biết giới hạn trong mắt chúng ta.

Và khi ấn tượng này được khắc sâu, sự tin tưởng giữa hai nước Phong Lăng sẽ dần dần biến mất. Vốn dĩ, có nhiều chuyện, hai bên có thể thương lượng trực tiếp, nhưng khi cả hai đều có những giả định xấu nhất về đối phương, nghĩ rằng họ chỉ có thủ đoạn, thì bất kỳ lời nói nào cũng sẽ bị xem là "âm mưu, hãm hại", không thể nào đàm phán một cách bình thường nữa. Rạn nứt giữa hai nhà Phong Lăng càng lúc càng lớn, cho dù không đối đầu trực tiếp thì cũng có xích mích, tạo cơ hội cho An thị lợi dụng.

Nhưng, ta vẫn không nhịn được mà xen vào: "An quốc chủ, cô có từng nghĩ tới, lỡ như Lăng Thanh Vân không bắt được nhện tình, thì sẽ thế nào không?"

An Ngọc Noãn mỉm cười, giọng nói lộ ra sự dịu dàng hiếm có, thậm chí còn mang theo một chút ái muội: "Đương nhiên là nghĩ tới, rất nhiều lần..."

Này...

Ta thấy vành tai Lăng Thanh Vân đỏ bừng, khuôn mặt ta cũng nóng ran.

Nhưng giọng điệu người đối diện bỗng chuyển sang thê lương: "Cho nên, Lăng Mộc Vân à, đây là do huynh lựa chọn! Đừng trách ta không cho huynh cơ hội!"

Ta sửng sốt, ý của An Ngọc Noãn, chẳng lẽ...

"Thời niên thiếu bị ép buộc, nên huynh chỉ có thể cưới An Khả Tâm, ta đã im lặng," An Ngọc Noãn nhìn chằm chằm bọn ta, cảm xúc dâng lên như trận mưa xối xả.

"Nếu ả ta thật sự là Khả Tâm, thì dù thế nào đi nữa, ta cũng tuyệt đối không chạm đến nam nhân của muội muội."

"Nhưng mà... Lăng Mộc Vân, ta không biết huynh đã đẩy muội muội đi đâu rồi, trong thân xác đó, chỉ là một nữ nhân kỳ lạ mà ta chưa từng quen biết!"

"Có điều, ta chưa bao giờ ngờ nổi," Giọng "tỷ tỷ" đầy oán hận, "Khi Khả Tâm không còn nữa, vậy mà ta lại không bằng một nữ nhân xa lạ..."

Ta rốt cuộc cũng hiểu, có lẽ ẩn sau vụ nhện tình, chính là một chút thiện chí của "tỷ tỷ". Nó phản ánh nội tâm đang giằng xé mãnh liệt.

Nếu lúc trước Lăng Thanh Vân chọn nàng ta, có lẽ, cục diện sẽ không như hiện tại.

"Dù phát hiện nhện tình, huynh rõ ràng có thể lựa chọn không bắt nó ra mà," An Ngọc Noãn ở đằng xa khẽ cười, "Nói thật... Khoảnh khắc đó, ta đã hy vọng huynh có thể trút bỏ vỏ bọc... Còn ta, cũng có thể từ bỏ tất cả dã tâm..."

"Nhưng huynh không làm thế," Chỉ vài câu ngắn ngủi, ngữ điệu của nàng ta đã trải qua tất cả các cung bậc, kích động, oán hận, dịu dàng, cuối cùng lại trở về dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, An Ngọc Noãn thở dài một tiếng, thốt lên câu nói cuối cùng, "Vậy thì, cứ như thế đi!"

Nói xong, nàng ta giơ bảo kiếm mang ánh lạnh như nước lên, dứt khoát chém xuống!

-

-

Keng một tiếng, tia lửa văng tung tóe, dây xích đầu cầu đã bị chém đứt, cây cầu treo mất đi thăng bằng, khiến ba người trên cầu cheo leo dưới vực sâu giống như xích đu, tấm ván cũ kỹ không chịu nổi ngoại lực bất ngờ, nhiều tấm bị quán tính hất tung lên, va đập vào nhau trên không, phát ra âm thanh trầm đục đáng sợ.

Mấy người bọn ta rơi xuống cùng cây cầu, người nào cũng không kìm nổi, phát ra tiếng thét chói tai.

Cũng may, ta phát hiện, không hổ là Lăng Thanh Vân!

Lúc nãy, trong khi lời qua tiếng lại với An Ngọc Noãn, hắn đã âm thầm dùng dây buộc chặt quần áo, nối mấy người bọn ta vào sợi xích sắt trên cầu. Sau đó dùng tay nắm chặt lấy xích, cả bọn mới không bị hất văng ra ngoài, treo lơ lửng giữa lưng chừng núi, giống như mấy quả hồ lô buộc trên dây xích.

Sợi xích phát ra âm thanh ken két chói tai, đung đưa giữa không trung một lúc lâu rồi mới dừng lại.

Bọn ta nôn nóng tóm lấy dây xích, ngước từ dưới này lên, vẫn còn trông thấy bóng hình An Ngọc Noãn đứng giữa ánh lửa mờ nhạt.

Nhưng, chỉ có trong tối là thấy rõ ngoài sáng, kẻ đứng bên ngoài muốn nhìn vào bóng đêm cũng khó. Khe núi này tối tăm hơn phía trên rất nhiều, giơ tay không thấy ngón. Cả bọn nín thở, có lẽ An Ngọc Noãn có cố gắng tới mấy cũng không thể nhìn rõ bọn ta. Dưới chân, khe nước chảy cuồn cuộn, phát ra âm thanh rất lớn, thậm chí các tấm ván cũng đang rơi xuống liên tục, khó mà phân biệt nổi, thứ vừa rơi xuống nước là vật hay là người.

Quả nhiên, bồi hồi một lúc, bóng An Ngọc Noãn đã biến mất, rời khỏi tầm nhìn của bọn ta.

Lúc này, ta mới dám cử động, chạm vào người bên cạnh.

Phong Gian Nguyệt báo bình an trước, thế rồi trong bóng tối cũng truyền tới giọng nói khàn khàn của Lăng Thanh Vân: "Ta vẫn ổn." Bấy giờ ta mới nhẹ nhàng thở phào.

Trong bóng đêm, ta thả một bàn tay, nắm lấy tay Lăng Thanh Vân, nhẹ nhàng siết chặt.

Ta biết hôm nay, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều bị đâm một nhát dao, giờ đây nhất định đang âm thầm chịu đựng nỗi thống khổ.

Mặc dù khoảnh khắc chạm tới tay hắn, ta cũng có vài phần chua xót, đó là cảm xúc của muội muội, thê tử hay là một người bạn bình thường đây?

Có điều, chỉ là nắm tay một cái thôi... Có lẽ hắn vẫn có thể chấp nhận.

Quả nhiên, con người lúc nào cũng né tránh sự đụng chạm, lần này không còn kháng cự nữa, bàn tay lạnh buốt siết chặt tay ta, nơi ấy đã đổ đầy mồ hôi.

Bên kia, Phong Gian Nguyệt mò mẫm vách đá, tìm cách leo lên, nhưng lại phát hiện hai bên vách gần như đều dựng đứng, không thể đặt chân. Hắn cắm thanh kiếm vào khe đá, định tạo điểm đạp chân.

Mò mẫm một lúc, hắn đột nhiên kinh hãi, khẽ khàng hô lên.

"Làm sao vậy?" Ta vội hỏi.

"Hình như... Có người..." Hắn đáp.

Ta thoáng kinh ngạc, vội vàng thắp một đốm lửa yếu ớt, rọi sang.

Cảnh tượng trước mặt khiến ta sợ hãi, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, suýt chút nữa đã ngã ngửa.

Bởi vì đó quả thực là người, một người đã chết!

Đó là một nữ tử trẻ tuổi mang gương mặt nhọn, trên thái dương có một nốt ruồi đen, nàng ta đang bị treo ngược từ phía trên xuống, mái tóc khô vàng rũ xuống như thác. Trên ngực cắm một mũi tên, vết máu đã khô, đôi mắt vô hồn.

Ta vô thức chuyển ngọn lửa lên trên, muốn xem nàng ta bị treo như thế nào. Hóa ra, nơi đó có một đống dây đằng, cuốn lấy bắp chân của nàng, đằng sau đám dây leo ấy, hình như có một hang động tối om.

Nói cách khác, có kẻ đã ném cỗ thi thể này ra khỏi hang động, hình như ban đầu là định ném xuống vực, nhưng chẳng may mắc lại, để chúng ta lần ra, phát hiện cửa động đang ẩn hiện đằng sau.

Không ai biết trong sơn động đó có thứ gì, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, thứ gì cũng có hy vọng, còn hơn là làm hồ lô treo trên sợi dây xích, thế là người nào người nấy xốc lại tinh thần, gạt dây đằng ra, bò vào trong.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com