Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 83: Bọ Ngựa Bắt Ve, Chim Sẻ Rình Sau Lưng



Bọn ta chen chúc, bò vào trong sơn động. Nơi này rộng hơn ta tưởng tượng nhiều, ba người rốt cuộc cũng được đặt chân lên mặt đất, người nào người nấy đều quỳ rạp, thở d.ốc một lúc.

Sau đó, Lăng Thanh Vân bỗng nhiên lên tiếng: "Mặt nhọn, có nốt ruồi đen ở thái dương, Phong Gian Nguyệt, có phải ngươi từng nhắc tới kẻ có ngoại hình như thế không?"

Phong Gian Nguyệt cũng kinh ngạc: "Không hẳn là nhắc... Ta từng nhìn thấy nàng ta rồi!"

Hai người bọn họ nhắc tới chuyện này, làm ta bỗng nhớ ra, hồi cải trang thành thiếu niên đi du ngoạn, bốn người từng có một đoạn đối thoại. Phong Gian Nguyệt nói trong tiệc sinh thần ta, có một tiểu tỳ nữ chạy tới thông báo cho hắn, trông giống y như vậy, sau đó ta và Lăng Thanh Vân còn kiên quyết phủ nhận, đáp rằng không phải cung nhân của Lăng gia.

Bây giờ, sự thật đã sáng tỏ. Nếu An Ngọc Noãn đã phái người đi thông báo cho Phong Gian Nguyệt, thì đương nhiên đó không thể là người của Lăng thị, mà là ám vệ của An gia!

Khu vực này được An Ngọc Noãn phát hiện, nên chuyện ám vệ An thị xuất hiện ở đây, chẳng có gì kỳ quái.

"Nhưng mà..." Đôi mắt kim sắc của Lăng Thanh Vân khẽ đảo, "Ai đã giết nàng ta?"

Hắn nói trúng tim đen, khiến hai người bọn ta ngây như phỗng.

Ám vệ An thị xuất hiện ở đây chẳng có gì kỳ quái, nhưng tại sao nàng ta chết, mới chính là vấn đề.

Công phu của ám vệ đương nhiên không hề yếu, nhưng dựa vào thi thể vừa rồi, cơ thể toàn là thương tích, rõ ràng đã trải qua một trận ác chiến, không thể địch lại.

Vậy thì chứng tỏ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, ván cờ biến hóa khôn lường này vẫn còn một cao nhân khác đứng phía sau...

Sống lưng bọn ta chợt lạnh ngắt, cuối cùng, người cất tiếng vẫn là Lăng Thanh Vân: "Suy đoán cũng vô ích, tiếp tục tiến về phía trước thôi, cẩn thận một chút là được."

Ta gật gật đầu, đã đâm lao thì phải theo lao, thế là đành căng da đầu, bước lên phía trước.

Chẳng mấy chốc, cảnh tượng hiện ra khiến bọn ta giật mình:

Cái hang mà bọn ta vừa vào giống như miệng hồ lô, càng đi vào bên trong càng rộng. Hơn nữa, trên nền động đá vôi còn càng ngày càng nhiều dấu vết nhân công rìu đục, có kẻ cố ý mài mòn mặt đất, lát gạch xanh, làm nó bóng loáng tiện cho đi lại. Những nhũ đá treo lơ lửng cũng biến thành cây cột, trên các bức tường đá, thỉnh thoảng còn có những chiếc đèn đom đóm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Rõ ràng, trong này lúc nào cũng có người đóng quân hành tẩu. Ta không khỏi dấy lên một suy đoán: Nơi đây đã biến thành căn cứ điểm của người ta từ lâu, thậm chí, thành Vạn Quỷ và truyền thuyết mồ ăn thịt người cũng là họ cố tình truyền ra, khiến người ngoài không dám tiếp cận.

Ngẫm lại mọi việc xảy ra hôm nay, ta đã giải thích theo một cách khác, nếu coi "thành Vạn Quốc" là một trung tâm thương mại thời hiện đại: Tầng một là mặt đất; đi qua hang động đá vôi và một chiếc cầu treo chính là tầng hầm số một, vị trí hiện tại của bọn ta, có lẽ là tầng hầm số hai.

Ta nghi ngờ, người trên mặt đất không biết đến tầng hầm số một, người trên tầng hầm số một sẽ không biết tới tầng hầm số hai.

Và chính cái tầng hầm số hai này mới là khu vực khiến người ta khó ngờ nhất, nó tựa như một cung điện hoa mỹ, cũng giống như một "thành phố ngầm"của các chủng tộc trong các trò chơi.

Đúng lúc này, ánh mắt Lăng Thanh Vân đột nhiên trở nên sắc bén, hắn đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu "suỵt".

Ta lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn tắt lửa, nép mình vào bóng tối, vểnh tai nghe ngóng. Trong không gian rộng lớn, chợt có tiếng bước chân vang lên.

Một lát sau, dưới ánh sáng lạnh lẽo, một nam tử mặc đồ đen xuất hiện, trên hắc y vốn dĩ có mũ choàng, nhưng hắn không trùm lên, khuôn mặt lộ ra rất rõ ràng.

Ta che miệng, không để bản thân phát ra âm thanh kinh ngạc. Kiểu trang phục này, ta đã từng nhìn thấy, con người này, ta cũng từng gặp qua, hai điều chồng chéo lên nhau, khiến ta nghẹn họng, nhìn đầy trân trối.

Trang phục đó, là thuộc hạ của Hoan Dạ phường.

Còn người kia, chính là Thân Phong.

Xem ra, sau khi đảo Lưu Tiên bị hủy hoại, Thân Phong đã chạy thoát, rồi không hiểu tại sao lại gặp được Dạ Hoa phu nhân.

Nghĩ theo một hướng khác, có thể chính Dạ Hoa phu nhân đã lợi dụng bọn ta, để tìm ra hòn đảo?

Nghĩ đến đây, ta càng bịt miệng thật chặt, trước đây tìm Dạ Hoa phu nhân "xem bói", đúng là bảo hổ tự lột da.

Ngẫm nghĩ, Lăng Thanh Vân ra hiệu với ta, ý bảo "đuổi theo".

Ta cũng phản ứng lại một chút, ngõ ngách dưới này rối ren phức tạp, nhưng nếu theo đuôi người trong nội bộ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thế là cả bọn bèn bám theo, cách một khoảng vừa phải, từ từ thâm nhập vào hang động này, Thân Phong vẫn làm ngựa quen đường cũ ở phía trước, đến một đoạn đường giao giữa các hang động, cánh cửa gỗ xuất hiện, hắn móc một chiếc lệnh bài ra, rắc một tiếng, cánh cửa bật mở.

Khoảnh khắc cánh cửa cuối cùng được mở ra, ta bước vào, quả thực suýt nữa mù mắt chó. Đây là một không gian rất rộng, thoạt nhìn có vẻ thông cả "tầng hầm số một" và "tầng hầm số hai". Cũng có thể gọi nơi này là một "thần điện", bởi vì trần nhà được làm cao vút, chỉ để chứa một bức tượng thần khổng lồ ngay giữa trung tâm. Bức tượng được sơn vàng, tua rua ngũ sắc, đầu ưng thân người, sau lưng còn mọc đôi cánh màu đen, giống như những đám mây u ám.

Ban đầu ta sửng sốt, sau đó mới nhớ ra, bản thân từng nhìn thấy bức tượng ở đâu rồi.

Chẳng lẽ, nó chính là tác phẩm năm đó "mẫu thân ta" thiết kế?

Hình dạng và cấu trúc của nó khác với bức tượng trong "miếu Ôn nương", nhưng nhìn tổng thể, chúng vẫn tương tự năm sáu phần..

Dưới chân tượng thần là mặt đất lát gạch lưu ly, có điều bốn phía xung quanh lại là nước suối sôi trào cuồn cuộn, nó cô lập mặt sàn giống như một hòn đảo nhỏ. Trong dòng suối, những đóa hoa kính lập lờ trôi—— có lẽ khi đảo Lưu Tiên bị phá hủy, Thân Phong đã mang chúng ra ngoài.

Suối nước nóng vây quanh bức tượng thần, xung quanh dòng suối là mặt đá xanh cứng cáp. Muốn vượt qua dòng suối, đi từ mặt đất đến bức tượng đặt giữa trung tâm, bọn ta không thể đi theo con đường thẳng, mà là đi qua hàng chục viên đá đen lơ lửng, xếp không theo trật tự, tạo thành một cây cầu nổi rất nghệ thuật.

Thân Phong vẫn chưa có ý đồ tiến về phía bức tượng đứng sừng sững giữa trung tâm, hắn đứng trước hàng đá nổi, gõ vài cái vào cánh cửa, chẳng mấy chốc, một bóng người xuất hiện, thân hình lả lướt cao gầy, trên tay còn cầm một cây gậy dò đường, bà ta dẫm lên hàng đá nổi, nhẹ nhàng bước qua.

Ta thầm than một câu: Đã lâu không gặp, Dạ Hoa phu nhân.

Dáng vẻ của Dạ Hoa phu nhân gần như chẳng có gì thay đổi so với cuộc chạm mặt trước đó, mặc áo bạch nguyệt, tà váy xanh sẫm, dáng người uyển chuyển giống như đuôi của mỹ nhân ngư. Bà ta bước lên nền đá xanh, vẻ mặt hòa nhã, nói chuyện với Thân Phong.

Thân Phong vội vàng cúi đầu báo: "Phu nhân, đã tìm thấy Dạ Cơ rồi!"

"Thật sao?"

"Là thật, thuộc hạ đã sai người thẩm vấn, những gì được kể lại hoàn toàn khớp với chuyện trước đó mà Phu nhân nói."

Dạ Cơ? Cái tên này hình như ta từng nghe ở đâu đó rồi? Chuyện trước đó là chuyện gì? Bọn họ nói mấy câu không đầu không đuôi, ta đang định nghe tiếp thì Dạ Hoa phu nhân bỗng xua tay: "Biết rồi, nhân lúc đang rảnh rỗi, để ta tới gặp nàng, ngươi mau lui xuống."

Thân Phong tuân lệnh, đi lùi ra khỏi "thần điện", thái độ cung kính hoàn toàn không giống kẻ ngạo mạn và phản loạn trước đây, tựa như hai con người khác biệt.

Thân Phong đi khỏi, nhưng Dạ Hoa phu nhân đứng giữa gian phòng trống trải, biểu cảm ái muội một cách khó hiểu, hình như bà ta đang lắng tai nghe gì đó. Rồi bỗng nhiên bật cười: "Đừng ẩn nấp nữa, ra đây đi."

Ta kinh hãi siết chặt tay áo Lăng Thanh Vân, rõ ràng ba người đã cố gắng nín thở, nhưng vẫn bị phát hiện rồi sao? Vẻ mặt Lăng Thanh Vân và Phong Gian Nguyệt cũng cực kỳ khẩn trương, không biết bà ta đang nhử mồi hay là thật sự đã nghe thấy gì đó, rốt cuộc cả bọn có nên bước ra ngoài hay không.

Nhưng, đúng lúc này, một bóng người bỗng lộ ra khỏi cột đá. Hắn lạnh nhạt gọi một tiếng: "Dạ Hoa."

Giọng nói này, thân ảnh này, vô cùng quen thuộc. Ta mở to hai mắt, Phong Gian Nguyệt cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Bởi vì, đó chính là huynh trưởng của hắn, Quốc chủ Phong gia, Phong Gian Tuyết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com