Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 84: Ngài Cũng Là Bao Tay Trắng Của Thiếp



"Hóa ra là Quốc chủ, đại giá quang lâm, Dạ Hoa không kịp tiếp đón từ xa."

Khóe môi Dạ Hoa phu nhân hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, bà ta hơi khom mình, hành lễ vạn phúc, tà váy xanh sẫm nhăn lại, tựa như hồ nước xuân bị gió thổi gợn lăn tăn.

"Dạ Hoa, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Phong Gian Tuyết vén tay áo, đến gần Dạ Hoa phu nhân, nghe xưng hô của hai người, rõ ràng là rất thân mật, nhưng trong giọng điệu lại có phần trách móc.

"Quốc chủ đang nói gì thế? Thiếp thân nghe vẫn chưa hiểu."

"Dạ Hoa, giữa hai người chúng ta, đừng chơi trò đánh đố," Phong Gian Tuyết nói, "Ta nhận được thông báo, nói ôn dịch Tam Sơn là do con người gây nên. Hơn nữa... Có người ở vùng dịch, đã nhìn thấy thuộc hạ của nàng."

Ta nép vào một hõm đá phía xa, nghe cuộc đối thoại của bọn họ, trong lòng không khỏi dấy lên tia nghi hoặc: Như vậy, chẳng lẽ chuyện ôn dịch, Phong Gian Tuyết không hề biết?

"Quốc chủ lúc nào cũng tỉnh táo sáng suốt, đến tận bây giờ, thiếp thân vẫn chưa từng lừa gạt ngài," Dạ Hoa phu nhân mỉm cười nhàn nhạt, "Giang Hiển Diệu chỉ là đứa con út, nếu không dùng chút thủ đoạn đặc biệt, làm mưa làm gió, thì nào đến lượt y ngồi lên ngai."

"Hoang đường!" Phong Gian Tuyết siết chặt nắm đấm, quát, "Cho dù là vậy, thì cũng đâu thể phát tán dịch bệnh vào con dân?! Huống hồ, thứ như ôn dịch, nếu không khống chế được, phản ngược lại Phong quốc thì sao?"

"Tuyết Lang, ngài đang trách móc thiếp thân ư?" Dạ Hoa phu nhân rũ mi, chỉ trong giây lát đã lộ ra dáng vẻ ấm ức tột độ.

Tiếng "Tuyết Lang" này dường như đã khiến thái độ của Phong Gian Tuyết dịu đi không ít, giọng hắn có vẻ dịu dàng, "Dạ Hoa, ta cũng biết, nàng lúc nào cũng tận tụy vì ta, mong muốn điều tốt đẹp nhất, chỉ là, chuyện này trái với luân thường đạo lý thế gian. Hiện giờ tin tức đã rò rỉ, nàng thu tay lại đi."

Dạ Hoa phu nhân gật gật đầu, nói: "Dạ Hoa biết rồi..."

Nói xong, bà ta nhẹ nhàng bước lên, sửa sang cổ áo giúp Phong Gian Tuyết, y phục trên người Phong Gian Tuyết rất cầu kỳ, cổ áo xếp chồng lên nhau, nhưng bà ta không hề vấp lỗi, ngón tay vuốt phẳng nếp áo có hoa văn mờ.

Bầu không khí vừa rồi còn có chút căng thẳng, phút chốc đã trở nên dịu dàng, Phong Gian Tuyết nhìn bà ta bằng ánh mắt trìu mến, trầm giọng gọi một câu, "Dạ Hoa..."

"Thiếp đi theo Quốc chủ, đã được năm năm sáu tháng mười bảy ngày..." Dạ Hoa phu nhân chậm rãi nói, "Được Quốc chủ tin tưởng, không chỉ liên tục trở thành người bên gối, mà còn làm bao tay trắng và huyết trích tử..."

Lời nói tựa như đang làm nũng chờ thưởng, Phong Gian Tuyết bật cười, vươn một tay vỗ về mái tóc dài của Dạ Hoa phu nhân, sau đó nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, Dạ Hoa, ta vẫn chưa thể cho nàng một danh phận, nhưng chính nàng cũng biết, bao nhiêu năm qua ta chưa từng cưới thê là vì ai..."

Dạ Hoa phu nhân ngẩng đầu, nhìn Phong Gian Tuyết bằng đôi mắt xám xịt, cho dù hai mắt không thể nhìn thấy, nhưng vẫn có vẻ phong tình vạn chủng, bà ta dịu dàng hỏi: "Quốc chủ cho rằng, Dạ Hoa vẫn đang chờ ngài cho một danh phận ư?"

"Không, Dạ Hoa chỉ..."

Giọng bà ta dừng lại một giây, sau đó bỗng chuyển sang độc ác: "Dạ Hoa chỉ muốn nói cho ngài—— ngài cũng chỉ là bao tay trắng và huyết trích tử của thiếp thôi!"

Lời còn chưa dứt, ta đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, hình như Phong Gian Tuyết bị thứ gì đó kí.ch thí.ch, hắn đẩy mạnh bà ta, cơ thể ngã về phía sau.

Ta kinh hãi tới mức không đứng nổi, vô thức ló đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp, muốn xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Phong Gian Nguyệt đã hô to một tiếng "Ca!" Cả người hắn phi ra bên ngoài.

Nếu đã không thể nấp tiếp được, cả bọn chỉ còn nước chạy ra, đến bên cạnh Phong Gian Tuyết, lúc này ta mới nhìn rõ, trên ngực Phong Gian Tuyết đã cắm một thanh đoản đao, máu tươi thấm vào bạch y, theo nhịp thở, tia máu liên tục chảy ra từ khóe miệng.

"Ca, cố gắng, cố gắng một chút!" Lúc này, Phong Gian Nguyệt đã quên sạch mọi hiềm khích trước đây, giọng nói toàn tiếng nghẹn ngào, hắn ôm huynh trưởng, cố gắng kéo về phía sau, dường như chỉ cần cách ả độc phụ đối diện càng xa thì họ càng an toàn.

Bạch sam trên người Dạ Hoa phu nhân cũng bị máu bắn tung tóe, nhưng dáng đứng vẫn vô cùng yểu điệu, khuôn mặt điểm phấn nở nụ cười nhạt nhẽo.

"Tại sao chứ? Ca ca chưa từng bạc đãi người!" Khóe mắt Phong Gian Nguyệt mở to, khàn giọng gào trước mặt bà ta.

"Tại sao ư?" Sự phẫn nộ của hắn tựa như đánh vào bịch bông, Dạ Hoa phu nhân lạnh nhạt trả lời, lặp lại một lần nữa, "Đương nhiên là bởi vì ta là người Dạ. Khi các ngươi phát động chiến tranh với Dạ tộc, tàn sát hết những thai nhi mang Dạ huyết, khai quan quất xác công chúa Dạ tộc, các người có phải cũng nên giải thích vì sao không?"

Cháy nhà mới ra mặt chuột, bảo hổ tự lột da.

Xâu chuỗi nhát dao của Phong Gian Tuyết với câu nói này, chỉ trong chớp mắt, ta đã thông suốt tất thảy.

Thế đạo này, chim sẻ bay thành đàn, đừng nói là ve, đến bọ ngựa cũng không đủ chia phần.

Trước đây, bọn ta từng suy đoán, Dạ Hoa phu nhân là công cụ đắc lực nhất của Phong Gian Tuyết, hắn lợi dụng Hoan Dạ phường, gài gián điệp vào các chính khách quốc gia, thu thập thông tin, chèn ép An Lăng, mưu lợi cho mình.

Khi đó, ta còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ. Nào là một bà chủ thanh lâu thì có thể có mưu đồ chính trị gì chứ, mọi hành động chắc chắn đều nghe theo sự sai bảo của Phong Gian Tuyết, phục vụ lợi ích của Phong quốc.

Nhưng bây giờ xem ra, ta không chỉ lầm mà còn lầm to.

Nhìn dưới góc độ khác, không phải Hoan Dạ phường đã lợi dụng Phong Gian Tuyết, mở rộng tầm ảnh hưởng khắp ba nước, xây dựng mạng lưới cho Dạ tộc sao?

Phong gia giống như một cơ thể thuần túy, tổ chức Hoan Dạ phường chính là một cơ quan bình thường, liên tục cung cấp dinh dưỡng và không khí.

Nhưng hắn lại không biết, tổ chức này chỉ là một khối u...

Hoan Dạ phường nhận tiền tài, nhân lực của Phong gia, quan trọng nhất phải là ô dù.

Biến Phong Gian Tuyết thành lá cờ da hổ, lừa gạt tất cả mọi người trên thế gian. Là tình nhân bán công khai của Quốc chủ Phong gia, mọi hành động của Dạ Hoa phu nhân đều bị người đời coi là ý muốn của Phong gia, cho dù trong đó rất nhiều hành động, Phong gia căn bản chẳng hay biết gì.

Đứng từ góc độ này, gọi Phong Gian Tuyết là "đại oan" cũng không ngoa. Hắn thậm chí đã biết tới căn cứ điểm của người Dạ, nhưng lại chưa từng hay biết mục đích thật sự của Dạ Hoa phu nhân.

Người Dạ chưa từng cam chịu thất bại trên mảnh đất này, càng chưa bao giờ buông bỏ thù hận với chư quốc Trung Nguyên.

Thậm chí bọn họ còn giữ lại bức tượng khổng lồ từng khiến họ tổn thất nặng nề, biến nó thành động lực, sự khích lệ cho bản thân.

Hoan Dạ phường chính là cái đinh mà họ cắm lại trên mảnh đất, đợi chờ thời cơ để trỗi dậy.

Nếu như, cú đâm sau lưng của An thị là để mở rộng quyền lực, thì mục tiêu của Dạ tộc chính là trả thù toàn diện.

Ba nhà Phong Lăng An tuy ồn ào nhốn nháo, nhưng vẫn bận tâm với con dân trên mảnh đất này. Chỉ là ôn dịch khuếch tán hay gì đó, người Dạ hoàn toàn không để bụng!

"Chuyện đã tới nước này, ta cũng chẳng kiêng dè gì nữa," Biểu cảm trên mặt Dạ Hoa phu nhân vẫn điềm đạm, nói, "Ôn dịch trên đất liền, vượt qua tưởng tượng của các ngươi rồi, Phong gia và An thị mai phục ở đâu, đại quân của Dạ tộc đã sớm sai ám vệ lẻn vào bên trong. Chỉ chờ khi các ngươi loạn lạc, Dạ gia sẽ khôi phục vinh quang và vùng đất bị mất!"

"Người...!" Phong Gian Nguyệt bình thường cũng coi như miệng lưỡi sắc bén, nhưng lúc này cũng chỉ có thể vừa bi vừa giận, thốt lên một tiếng chửi bất lực, "Đồ độc phụ này!"

Lăng Thanh Vân ở bên cạnh đột nhiên cười rộ lên, vết thương trên bụng làm tiếng cười xen lẫn tiếng ho khan.

"Ta nói này... Khụ... Dạ Hoa phu nhân, bà tiết lộ kế hoạch quan trọng như vậy, xem ra đã chắc chắn bọn ta không thể rời khỏi đây rồi?"

"Không thì sao?" Dạ Hoa phu nhân điềm đạm nói, "Nơi này là căn cứ của người Dạ, ta chỉ cần kêu một tiếng, ba trăm dũng sĩ Dạ tộc sẽ nhanh chóng bao vây, các ngươi có chạy đằng trời."

"Có điều, Phu nhân quên mất rồi, bây giờ ở đây, bà mới là thiểu số chứ?" Phong Gian Nguyệt cất tiếng, rút kiếm chĩa về phía Dạ Hoa phu nhân.

Phong Gian Nguyệt nói không sai, trong đại điện trống trải này, bọn ta mới chiếm ưu thế.

Nhưng biểu cảm của Dạ Hoa phu nhân chẳng thay đổi là bao, bà ta phất tay, trên tay bỗng xuất hiện một chiếc nỏ nhỏ, chiếc nỏ ánh lên ánh sáng màu lam nhạt, âm thanh phát ra cũng có phần thê lương: "Ta bị mù hai mắt, phải a dua theo người, sống tạm mấy chục năm chỉ chờ có ngày hôm nay! Nếu các ngươi muốn bắt cóc ta thì các ngươi sai rồi, kẻ nào định hành động hấp tấp, đừng trách ta tiễn một người đi theo!"

Bà già này, dầu muối không ăn...

Phong Gian Nguyệt nhất thời trở nên lúng túng, cho dù hiện tại có thể giế.t ch.ết Dạ Hoa phu nhân, nhưng sau đó thì sao? Chúng ta vẫn không thể thoát nổi, đồng quy vô tận, chẳng có ý nghĩa gì hết.

Bọn họ giằng co, đầu óc ta cũng điên cuồng nảy số.

Ta đã sớm chú ý tới bức tượng thần khổng lồ này, hình như các khớp của nó có thể hoạt động, giống một con rối cỡ lớn vậy.

Nếu nó quả thực là tác phẩm của An Chiêu Loan, được người Dạ vận chuyển tới nơi này, ta đoán, thứ nhất họ định biến nó trở thành động lực chiến đấu, lúc nào cũng nhắc nhở tộc nhân đừng quên nỗi nhục năm xưa. Thứ hai là biến nó thành vũ khí bí mật, muốn gậy ông đập lưng ông, trả thù Trung Nguyên.

Vừa rồi Dạ Hoa phu nhân đi từ phía trên xuống, bước đi lả lướt, còn Thân Phong thì quỳ sau suối nước nóng rất xa, rõ ràng là không muốn kẻ khác lại gần.

Khoảnh khắc này đối đầu với kẻ địch, cả bọn đã muốn tranh thủ, thì sao không đánh cược một phen!

Nghĩ vậy, ta vận động cả tay lẫn chân, phủ phục trên mặt đất, cắn rách một miếng vải để giảm tiếng động, rồi lặng lẽ tiến về phía cầu đá nổi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com