Cô cũng không biết anh trai mình còn có tài năng này, đúng là không hổ danh là người mở công ty quảng cáo.
Du Thanh Hà ghen tị không chịu được: "Những phòng bao khác cũng có tranh tường sao?"
"Có."
Du Thanh Hà phấn khích nhảy lên: "Tôi có thể ngắm một chút không?"
Ước mơ trước đây của cô ấy là trở thành họa sĩ, nhưng đáng tiếc là năng khiếu không đủ, chỉ có thể chuyển sang học y học cổ truyền.
Nhưng niềm đam mê hội họa vẫn luôn khắc sâu trong tim.
Liên Kiều rót một tách trà nóng, nhấp một ngụm: "Bây giờ không được, trong phòng bao đều có người, phải đợi lúc không mở cửa hàng mới xem được."
Du Thanh Hà có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Được, được, lúc nào không có người thì tôi sẽ đến, có phòng hoa sen không?"
Trong tên cô có chữ sen (hà) nên cô ấy rất quan tâm đến những thứ liên quan đến sen.
Liên Kiều mỉm cười: "Có, phòng sen thanh (thanh hà) số bốn."
Du Thanh Hà phấn khích hét lên: "A a a, muốn đến xem ngay bây giờ quá."
Sắc mặt An Tâm có chút kỳ lạ: "Liên Kiều, sao bạn lại nghĩ đến việc mở tiệm dược thiện vậy?" Không phải cô nói là muốn mở công ty mỹ phẩm sao?
Liên Kiều cười một cách lười biếng: "Tôi thích ăn, nhưng lại thấy phiền phức quá, bèn tự mở cửa tiệm, lúc nào cũng có thể tới ăn, thật tuyệt biết bao."
Mọi người: ... Em gái nhà giàu lại còn tùy hứng như vậy, cho tôi xin một tá nữa đi.
Du Thanh Hà nghĩ ngợi: "À, có thực đơn không? Tôi muốn xem, nếu ngon thì sẽ dẫn cả nhà đến đây nếm thử."
Liên Kiều tiện tay lật một cuốn thực đơn, thiết kế thực đơn đặc biệt có phong cách, có hình ảnh có chú thích, vừa đẹp vừa hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được muốn ăn.
Nhưng khi nhìn thấy giá cả, tay Du Thanh Hà run lên, đóng thực đơn lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. An Tâm tò mò không chịu được, không nhịn được cầm thực đơn lên liếc nhìn, sau đó lại âm thầm mà đặt xuống, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Những người trẻ tuổi đều rất hiếu kì, thấy vậy, những người khác lặng lẽ nhận lấy thực đơn, sau đó...không có sau đó nữa.
Một bàn mười hai món ăn, chia thành ba mức giá, có 599 tệ, 999 tệ và 1999 tệ.
Giá cả này quá dọa người, ai mà ăn nổi chứ? Tất nhiên, những sinh viên ngây thơ này không biết rằng, đầu năm nay có rất nhiều người nghèo, nhưng nhóm người giàu có đầu tiên mới xuất hiện, họ ôm một khoản tiền lớn nên bắt đầu học cách hưởng thụ, càng giàu có thì càng muốn tiêu tiền.
Người nghèo bỗng dưng trở nên giàu có, những kẻ nhà giàu mới nổi tiêu tiền rất hào phóng, đặc biệt muốn chứng tỏ với mọi người là họ có tiền. Thậm chí có người còn vung tiền như rác để khoe khoang, một đêm uống hết bình rượu chục nghìn tệ. Còn có tầng lớp quyền thế, bất kể thời đại nào họ đều có thể hưởng thụ những thứ vật chất tốt nhất.
Hai loại người này có tiền có quyền, sợ nhất là chết, cũng sợ nhất là bị bệnh. Đây mới chính là đối tượng khách hàng của cửa tiệm.
Thuốc trong tiệm đều là những vị thuốc quý hiếm, sâm núi già, hà thủ ô, tuyết liên, đông trùng hạ thảo,...
Ngày khai trương, mấy anh em nhà họ Liên mời khách, mời bạn bè của mình đến ăn một bữa. Sau khi trở về, tất cả những vị khách có mặt đều cảm nhận được những thay đổi ở mức độ khác nhau. Có người thấy cơ thể dễ chịu, có người thấy bệnh tật tiềm ẩn trong cơ thể đã biến mất, có người cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Không chần chừ, họ lập tức tranh nhau hô hào đặt lịch hẹn. Đắt thì đắt thật, nhưng một người không ăn hết được một bàn ăn, mười người mới ăn gần như hết, chia đầu người ra thì chỉ mất 59 tệ, không tính là đắt. Nếu họ không chia nhau trả tiền thì có thể thay nhau làm chủ chi, ngày nào cũng có thuốc bổ để ăn, thật là tuyệt.
Tiếng tăm của tiệm dược thiện lan truyền rất nhanh, khách quen dẫn theo khách quen. Làm ăn tốt đến mức bùng nổ. Khách hàng gọi bàn 1999 tệ tuy không nhiều nhưng có thể được bắt mạch miễn phí, Liên Kiều đích thân bắt mạch, phân tích tình trạng cơ thể của từng người một cách rõ ràng, chi tiết hơn cả máy chụp X quang, khiến cho tất cả khách hàng đều kinh ngạc.
Người không bệnh thì không sao, còn người có bệnh thì khóc lóc van xin Liên Kiều chữa bệnh, thế là lại một khoản tiền lớn nữa đổ vào. Cô mới mở cửa nửa tháng đã kiếm được rất nhiều tiền, có thể nói là con gà đẻ trứng vàng.
Người ngoài không thể bắt chước được cách làm ăn này, cũng không cướp mối làm ăn này được. Ngoài ra, chỗ này còn có thể tích lũy được nhiều mối quan hệ chất lượng.
Cửa bị đẩy ra, không phải nhân viên mà là một người đàn ông cao lớn tuấn tú - Thẩm Kinh Mặc.
"Liên Kiều, em thực sự ở đây à, tìm em vất vả quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh rất tự nhiên mà vỗ vai Cao Minh đang ngồi cạnh Liên Kiều, bảo anh ấy nhường chỗ. Cao Minh biết mối quan hệ của họ không tầm thường, nên lặng lẽ nhường chỗ.
Liên Kiều cảm thấy không có điện thoại rất bất tiện, tìm một người cũng phải chạy vòng vòng khắp nơi: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Thẩm Kinh Mặc có vẻ rất khát, cầm lấy tách trà của Liên Kiều mà uống. Liên Kiều ngăn cản không kịp, đành bất lực để mặc anh. Trong mắt Thẩm Kinh Mặc thoáng hiện lên một tia cười nhàn nhạt: "Muốn đưa em đi xem nhà mới của anh."
Liên Kiều rất ngạc nhiên: "Anh chuyển nhà rồi sao?"
Thẩm Kinh Mặc đặt bàn tay lên tựa ghế của Liên Kiều, trông rất thân mật.
"Đúng vậy, không thể sống mãi trong phòng tiếp khách được, nhà em thì keo kiệt, không cho anh vào ở cùng."
Liên Kiều cười khúc khích: "Câu này anh dám nói trước mặt cha em không?"
Thẩm Kinh Mặc giơ tay đầu hàng, cười đùa: "Không dám, không thể đắc tội với cha vợ được."
Liên Kiều trợn mắt, da mặt anh càng ngày càng dày: "Không đúng lắm, đơn vị anh không có cung cấp nơi ở sao?"
Thẩm Kinh Mặc đã chấp nhận lời mời từ Bệnh viện Đại học Thủ đô, bắt đầu công việc bác sĩ chính tại đó trong một năm.
"Anh không thích sống trong kí túc xá đơn, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có thì sống sao được?"
Phòng tắm là công cộng, bếp cũng là công cộng. Trẻ con chạy nhảy, hét lên trong hành lang chật hẹp, anh làm sao chịu nổi?
Liên Kiều biết anh đã quen sống cuộc sống giàu có ở nước ngoài, yêu cầu về vật chất rất cao.
"Anh thật là yếu ớt."
Thẩm Kinh Mặc nắm lấy tay phải của cô, nhéo nhéo rồi lại xoa xoa, kìm nén cảm xúc muốn hôn một cái: "Người đàn ông của em thì em phải chiều chứ."
Mọi người ngượng ngùng đến mức ước gì có thể biến mất ngay lập tức, khoe ân ái cái gì chứ, thật là đáng ghét.
Cái không khí lãng mạn c.h.ế.t tiệt này! Khương Khải nhìn họ một cái, nhăn mày nhẹ, sau đó nhanh chóng hạ đầu che giấu đi biểu cảm phức tạp.
Thứ tình cảm c.h.ế.t tiệt này!
Nhân viên gõ cửa vào: "Bà chủ, khách ở phòng VIP yêu cầu gặp cô."
Liên Kiều ngồi im không động đậy: "Hôm nay tôi nghỉ, không gặp, nếu muốn bắt mạch thì chọn thời gian khác đi."
Làm chủ mà, cô có cái đặc quyền này!
Nhân viên do dự một chút: "Bà chủ, tình hình của người đó không ổn lắm, cô vẫn nên xem qua một chút đi ạ."
Liên Kiều đứng dậy: "Mọi người cứ ăn trước đi, tôi đi ra ngoài một lát rồi về."
Cô không lo ăn phải đồ ăn có vấn đề gì, mấy món đã gọi đều là đồ bổ dưỡng mà người bình thường cũng ăn được, giúp tăng cường sức đề kháng.
Ngoài ra, trước khi khách bắt đầu ăn, vị bác sĩ Đông y trấn thủ tại hiệu thuốc Liên thị mới mở bên cạnh sẽ đến bắt mạch cho mọi người, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Với hai biện pháp bảo vệ này, không thể xảy ra sai sót gì được. Thẩm Kinh Mặc không chút do dự đi theo: "Anh đi cùng em."
Phòng của vị khách quý kia là phòng mẫu đơn số 8, nhân viên gõ cửa nhẹ, bên trong truyền ra giọng nói êm tai của một người đàn ông: "Vào đi."
Nhân viên đi trước dẫn đường: "Thưa anh, đây là bà chủ của chúng tôi, cô Liên Kiều."
Trong phòng chỉ có một người đàn ông, anh ta ngồi nghiêng, má phải ẩn trong bóng tối. "Xin chào, tôi tên là Hứa Vinh Hoa, người Hoa nhập tịch Mỹ, rất vui được gặp cô Liên, tôi được ông Tô giới thiệu đến đây."
Anh ta vừa mở miệng đã nói tiếng phổ thông không chuẩn, khuôn mặt lai nhìn cũng đẹp trai, chỉ có điều hơi u sầu.