Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 131



Mắt Liên Kiều sáng lên: "Ông Tô vẫn khỏe chứ?" Cô có ấn tượng rất tốt với gia đình đó, miếng ngọc bích họ tặng cô vẫn đeo trên cổ, mùa đông ấm áp còn mùa hè lại mát mẻ, thoải mái hơn cả điều hòa.

Hứa Vinh Hoa hơi gật đầu: "Ông tô vẫn khỏe, sức khỏe rất tốt, cháu trai ông ấy cũng rất hoạt bát và đáng yêu."

Trò chuyện hỏi thăm vài câu, Liên Kiều đi thẳng vào vấn đề chính: "Anh cần tôi giúp gì không?"

Hứa Vinh Hoa từ từ quay mặt bên phải sang, để lộ khuôn mặt đầy sẹo. Từ một người đàn ông vốn đẹp trai, giờ bỗng trở nên đáng sợ. Má trái hoàn hảo không tổn hại gì, còn má phải gồ ghề tạo nên sự tương phản rõ rệt.

"Cô có thể chữa khỏi khuôn mặt này cho tôi không?"

Liên Kiều quan sát kỹ vài lần, có lẽ là bị bỏng: "Cái này... Hay là phẫu thuật đi, ghép da sẽ nhanh và tốt hơn."

Hứa Vinh Hoa nhíu mày: "Tôi bị dị ứng với thuốc gây mê."

Liên Kiều giật giật khóe miệng, không dùng thuốc gây mê thì không được. Anh đau đớn giãy dụa lung tung thì làm sao phẫu thuật được? Cho dù có đánh anh ta bất tỉnh, giữa chừng anh ta đột nhiên tỉnh lại vì đau thì phải phẫu thuật làm sao? Sẽ xảy ra tai nạn y khoa mất.

Hơn nữa, loại phẫu thuật này không thể hoàn thành trong một lần được.

"Anh đã tìm bác sĩ khác chưa? Họ nói thế nào?"

Hứa Vinh Hoa vẻ mặt đờ đẫn: "Bác sĩ Tây y nói không có thuốc gây mê thì không phẫu thuật được, bác sĩ Đông y nói họ không có cách nào cả."

Một câu nói rất bình thản, nhưng lại chứa đựng nỗi giày vò và đau đớn vô tận của anh ta. Anh ta đã đi khắp thế giới, nhưng vẫn không tìm được người có thể chữa khỏi cho mình. Khi anh ta gần như tuyệt vọng, anh ta đã gặp được ông Tô.

"Nhưng ông Tô nói, trên đời này nếu có một người có thể chữa khỏi cho tôi, thì chỉ có thể là cô Liên Kiều thôi." Liên Kiều khẽ thở dài, ông ta quá coi trọng cô rồi.

Thấy cô không lên tiếng, Hứa Vinh Hoa không khỏi sốt ruột: "Công ty chúng tôi vừa nhận được một dự án, cải tạo một con phố gần Bắc Hải, đến lúc đó cô đến xem, nếu có cửa hàng nào gần phố mà cô thích, tôi sẽ tặng cô hai cửa hàng. Tôi còn rất nhiều đá quý, cô thích gì cứ chọn."

Được rồi, Liên Kiều động lòng một cách đáng xấu hổ: "Để tôi bắt mạch, xem vết thương cho anh trước đã."

Bàn tay trái bắt mạch, bàn tay phải bắt mạch thêm ba phút, nhìn chằm chằm vào vết thương của anh ta một lúc, cô mới nói: "Có thể chữa được, nhưng anh phải hợp tác hết mình."

"Được, được, được." Hứa Vinh Hoa kích động gật đầu lia lịa, trên thế giới này chỉ có cô nói có thể chữa được! Điều này giống như một tia sáng, thắp sáng trái tim ảm đạm của anh ta.

Liên Kiều từ từ viết một đơn thuốc: "Đây là thuốc uống, mỗi ngày ba lần, liên tục nửa tháng, sắc thuốc... Anh nhà ở đâu?"

Hứa Vinh Hoa trả lời bằng thái độ cung kính: "Tôi ở một tứ hợp viện tại Hậu Hải, sao vậy?"

Liên Kiều mím môi: "Loại thuốc này quá phức tạp, không dễ sắc đâu, phải do chính tôi đun. Nếu thuốc nguội sẽ không có hiệu quả tốt."

Hứa Vinh Hoa không chút do dự, nói: "Tôi sẽ tìm một khách sạn gần đó hoặc thuê một căn nhà."

Đối với anh ta, không có gì quan trọng hơn là chữa lành khuôn mặt của mình.

Với một khuôn mặt như thế này, anh ta không dám ra khỏi cửa, nếu ra ngoài cũng phải che chắn toàn bộ, đeo khẩu trang cẩn thận. Chuyện làm ăn cũng chỉ có thể chỉ đạo từ phía sau, đừng nói đến chuyện yêu đương kết hôn.

Liên Kiều rất hài lòng với thái độ hợp tác của anh ta: "Ngoài ra còn phải đắp thuốc, trước tiên tôi phải loại bỏ nhiệt hỏa độc ra khỏi da của anh, sau đó đắp thuốc phục hồi, tôi phải chuẩn bị trước một chút, ba ngày sau anh đến tìm tôi, cũng bàn giao công việc trong tay đi, liệu trình này cần một tuần."

"Được, được, tôi nghe theo cô hết."

...

Vừa bước ra khỏi phòng, Thẩm Kinh Mặc đã nóng lòng hỏi: "Thật sự chữa được sao?" Nửa khuôn mặt đó đều bị hủy hoại, nhìn thật đáng sợ, nhìn thế nào cũng phải phẫu thuật.

Liên Kiều cười tươi như hoa gật đầu: "Hẳn là có thể, dạo này tôi đang nghiên cứu về mỹ phẩm nên đã đọc rất nhiều tài liệu liên quan, nhiều sự vật sự việc đều có điểm chung."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Thẩm Kinh Mặc kỳ quái, không giống như ngưỡng mộ lắm: "Sao vậy?"

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ buồn rầu: "Em còn lợi hại hơn anh tưởng tượng, bỗng nhiên cảm thấy hơi áp lực." Nghĩ đến sau này khi người khác giới thiệu anh chỉ là bạn trai của Liên Kiều, anh thậm chí còn không được nhớ tên, có chút chạnh lòng.

Liên Kiều không biết anh đang tưởng tượng ra một tình huống ngoài dự tính như vậy, chỉ thấy sắc mặt anh thay đổi liên tục, có vẻ rất phiền não: "Áp lực gì?"

Thẩm Kinh Mặc nhăn mặt: "Bạn gái giỏi giang hơn mình, phải làm sao bây giờ?"

Liên Kiều không những không thương hại mà còn bật cười, trêu chọc: "Có thể để bạn gái bao nuôi anh mà."

Mắt Thẩm Kinh Mặc đột nhiên sáng lên, cười tươi rói: "Ý kiến này hay, cứ quyết định dứt khoát như vậy đi, bạn gái, em phải đối xử tốt với anh đấy."

Liên Kiều:... Có vẻ như cô bị dính bẫy rồi!

Đứng đối diện là vài người quen. Có mấy khuôn mặt ngơ ngác, đờ đẫn nhìn họ. Liên Kiều xấu hổ muốn chết, đều nghe thấy hết rồi sao? Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều kêu cứu, ai sẽ cứu vãn tình thế đây?

Thẩm Kinh Mặc ho khan một tiếng, tiến lên vài bước, rất tự nhiên khoác vai Liên Kiều: "Nghe lén đôi tình nhân trẻ chúng tôi trêu đùa nhau à?"

Cao Minh vội vàng lắc đầu, đồ ăn đã lên hết rồi mà chủ tiệc vẫn chưa về nên họ mới ra ngoài xem. Thật sự chỉ là ngoài ý muốn!

“Không, chúng tôi không nghe thấy gì cả”. Những người khác cũng điên cuồng lắc đầu, biết thế này thì đã không ra ngoài.

Thẩm Kinh Mặc thoải mái tự nhiên: "Cũng chẳng có gì, nghe theo kinh nghiệm thành công của đàn anh thì sẽ có ích cho việc hẹn hò sau này của các em. Đi nào, đi ăn dược thiện thôi, anh đảm bảo các em ăn rồi sẽ muốn ăn nữa”.

Ban đầu mọi người đều khá ngại ngùng, nhưng khi nếm thử món ăn thì lập tức bị chinh phục, cúi đầu ăn ngấu nghiến, mắt chỉ nhìn thấy đồ ăn ngon. "Có thực mới vực được đạo" mà.

Mọi người đều không dừng lại được, một trận "cuồng phong" quét sạch đồ ăn, các bạn học ôm cái bụng căng tròn, cảm thấy vừa thỏa mãn vừa tức bụng. Bọn họ ăn quá nhiều rồi!

Lưu Ngạn Trì giơ ngón tay cái lên, mắt sáng lấp lánh: "Liên Kiều, chắc chắn là quán ăn của bạn sẽ rất đông khách”.

An Tâm thản nhiên nói: "Đã rất đông rồi”. Được rồi, Lưu Ngạn Trì xoa mũi, anh ấy chỉ muốn khen vài câu để sau này còn có thể đến ăn chực thôi mà.

Nhân viên lại mang lên một món, An Tâm đều kinh ngạc: "Còn món ăn sao? Tôi thực sự không ăn nổi nữa”.

Liên Kiều múc một bát cho mình: "Canh ngân nhĩ anh đào, làm đẹp dưỡng nhan, làm trắng da, có công dụng bổ khí huyết”.

Du Thanh Hà lập tức ngồi thẳng người, mắt sáng lạ thường: "Tôi thấy mình vẫn có thể chiến đấu tiếp”.

An Tâm xoa bụng: "Tôi còn có thể uống một bát”.

Các bạn nam: Hừ hừ, con gái mà, đều là yêu tinh thích làm đẹp.

Ăn no uống đủ, mỗi người về nhà nấy, Thẩm Kinh Mặc kéo Liên Kiều đi xem nhà mới của mình. Khương Khải nhìn bóng lưng họ đi xa, ánh mắt lóe lên. Ở bên cạnh, Cao Minh khẽ thở dài: "Đây chính là cặp "kim đồng ngọc nữ" sao?”.

An Tâm trừng anh ta: "Đừng nói bậy, Liên Kiều vẫn còn là sinh viên, là bạn học của chúng ta, gốc gác trong sạch, tuân thủ kỷ luật nhà trường, sao có thể yêu đương được…”.

Trong trường đông đúc phức tạp, người ghen tị với Liên Kiều quá nhiều, không thể để họ bắt được nhược điểm. Lưu Ngạn Trì có chút mơ hồ: "Nhưng cô ấy đã yêu rồi mà”. Sự mập mờ giữa cô và Thẩm Kinh Mặc rõ ràng như vậy, mắt họ lại không mù.

Ánh mắt An Tâm nheo lại: "Ai yêu đương? Dù sao tôi cũng không thấy gì”.

Du Thanh Hà rất thích bức tranh tường nhà Liên Kiều, không chút do dự nói: "Tôi cũng không thấy gì hết, nếu trong trường xuất hiênk lời đồn thổi thì chính là ba cậu con trai các bạn nói, chắc các bạn không muốn làm người ba hoa lắm mồm đâu nhỉ?”.

Lưu Ngạn Trì cuối cùng cũng hiểu ra: "Này, không được công kích cá nhân, tôi chắc chắn sẽ không nói”.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com