Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 132



“Vốn dĩ không có chuyện đó, nói gì chứ”. Cao Minh cảm thấy trong số những người anh em của mình, anh ấy là người ngốc nhất. Không giống như hội trưởng Khương Khải, cái gì cũng biết, chỉ là không nói: "Đúng không, Khương Khải?”.

“Ừm”. Giọng Khương Khải trầm thấp, gần như không nghe thấy trong đêm tối.



“Đây là nhà mới của anh sao?”. Liên Kiều đứng trong sân, trợn tròn cả mắt.

Thẩm Kinh Mặc dắt tay cô đi một vòng trong sân, vô cùng đắc ý: "Thế nào? Đẹp không? Anh mất nhiều công sức mới mua được chỗ này đấy."

Nhà mới của anh ở ngay bên cạnh nhà Liên Kiều, bố cục cũng giống hệt nhau, trước là cửa hàng, sau là sân, tổng cộng ba gian. Nhà của Liên Kiều ở giữa, bên trái là căn nhà anh trai tặng cô, cô đã cải tạo thành phòng thí nghiệm, sân sau ngăn cách, không thông với nhau.

Nhưng cửa hàng ở phía trước và toàn bộ tầng trên đều được đập thông thành sáu gian, dùng làm phòng riêng cho nhà hàng dược thiện. Tầng dưới, hai gian là mặt tiền và bếp của nhà hàng dược thiện, ba gian còn lại là hiệu thuốc của nhà họ Liên, còn một gian dùng làm phòng trực của phòng thí nghiệm, kiểm soát chặt chẽ lượng người ra vào.

Thiết kế ban đầu của ngôi nhà mà Liên Kiều đang ở được thay đổi đôi chút, phòng thí nghiệm trên tầng không dùng nữa, toàn bộ được cải tạo thành bốn phòng, đủ cho anh em cô ở. Liên Thủ Chính ở tầng một, tiện cho việc ra vào, toàn bộ đã sửa xong, chỉ cần phơi nắng một thời gian là có thể dọn vào ở.

Bây giờ,Thẩm Kinh Mặc lại mua được căn nhà bên tay phải, cải tạo thành phong cách Âu Mỹ. Sân nhà được thiết kế thành một khu vườn nhỏ, trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu. Thẩm Kinh Mặc hái vài bông mẫu đơn, đưa cả cho Liên Kiều bằng cả hai tay, cười nói: "Hoa thơm tặng người đẹp."

Liên Kiều cúi đầu ngửi hoa, hương hoa thoang thoảng, dễ chịu: "Anh mua hết bao nhiêu tiền vậy?" Chắc chắn không rẻ, bây giờ người ta không muốn bán nhà, trừ khi đưa ra một mức giá không thể chối từ.

Thẩm Kinh Mặc mỉm cười: "Chỉ cần lúc nào cũng được gặp em, dù có tốn nhiều tiền đến đâu cũng đáng." Nói gì đến tiền, chỉ cần vui vẻ là được.

"Sau này chúng ta kết hôn rồi, em muốn về nhà mẹ đẻ cũng tiện, ở với bố vợ cũng được, anh nghe em hết." Anh đã nghĩ đến chuyện sau này, không những thế còn nghĩ rất chu đáo.

Các anh em nhà họ Liên đi khắp nơi, hầu như không ở nhà, chỉ có Liên Kiều là ngày nào cũng về nhà, sau này có lẽ cô sẽ chăm sóc người già nhiều hơn.

Tất nhiên, anh cũng không phản đối, chỉ cần không ở cùng nhau là không có mâu thuẫn gì.

Nhà bên cạnh gần như vậy, ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau là được.

Liên Kiều nhìn anh chằm chằm, cơ xúc động dâng trào, người đàn ông này yêu cô thật lòng.

"Được rồi, anh đã vượt qua bài kiểm tra, bạn trai à, sau này xin anh hãy chiếu cố đến em nhiều hơn nhé."

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc lập tức sáng bừng, mừng rỡ như điên, ngay sau đó bế Liên Kiều lên xoay vài vòng, á á á, vui quá đi mất.

Cuối cùng anh cũng có danh phận rồi!

Bạn trai của Liên Kiều, ừm, nghe thôi đã thấy oách rồi!

Liên Kiều ôm cổ anh, sợ người đàn ông đang hưng phấn kia bị trượt tay, cả người văng ra ngoài.

"Thôi được rồi, mau bỏ em xuống, chúng ta quy ước trước, không được quá gần gũi với người khác phái, không được ở riêng một mình với người khác phái, phải thẳng thắn không giấu giếm em điều gì, anh có làm được không? Nếu làm không được, vậy thì bây giờ vẫn kịp..."

Thẩm Kinh Mặc cười như thằng ngốc, ra sức gật đầu: "Được chứ được chứ được chứ, tất nhiên là được rồi, anh vốn không thích phản ứng với mấy cô gái kia, anh chỉ thích ở cạnh em thôi."

Có thể gặp được người mình thương không dễ chút nào, nhất định phải biết quý trọng cẩn thận.

Chứng kiến nhiều bi kịch của cha mẹ nên từ nhỏ anh đã quyết định, nhất định không được đa tình, thì thiếu chứ không ẩu.

Thế nên cuối cùng anh đã chờ được người quan trọng nhất cả đời rồi.

Ánh mắt Liên Kiều dịu dàng, nhón mũi chân lên xoa nhẹ đầu anh, nói: "Ừ, sau này em sẽ đối xử tốt với anh."

Lực tay dịu dàng mang theo cảm giác như đang cưng chiều, hốc mắt Thẩm Kinh Mặc đỏ bừng, thích cảm giác này quá đi thôi: "Anh cũng sẽ đối xử với em thật tốt thật tốt, sẽ không để em có cơ hội hối hận đâu, chúng ta sẽ bên cạnh nhau mãi mãi."

Anh đã xác định rồi, đây là người anh yêu, cũng là cô gái sẽ bầu bạn với anh suốt cả đời.

Liên Kiều chủ động nắm tay anh, đong đưa nhẹ: "Tối ngày mai ăn bữa cơm với cha nhé, báo một tiếng với người lớn trong nhà."

Vẻ mặt tươi cười của Thẩm Kinh Mặc cứng đờ: "Ơ, nhất định phải nói sao?"

Liên Kiều cười tủm tỉm nói: "Cha em thương em lắm, em không muốn giấu ông ấy, người khác thì sao cũng được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đây là sự tôn trọng tối thiểu.

Thẩm Kinh Mặc do dự: "Vậy... Nếu ông ấy phản đối thì sao? Em sẽ không thay đổi quyết định chứ?"

Anh hiểu quá rõ tính cách của Liên Thủ Chính, vừa mới tìm lại được con gái, thương còn chưa đủ đã bị thằng nhóc xa lạ lừa mất rồi, ai mà vui cho nổi?

Liên Kiều bình tĩnh nhìn vào anh: "Em là người trưởng thành rồi."

Thẩm Kinh Mặc giật mình, lại không dám đoán mò: "Ý em là sao?"

Liên Kiều chưa bao giờ cảm thấy cha mẹ là chướng ngại, ai cũng là người hiểu lý lẽ nên không có gì là không trao đổi được.

"Em tôn trọng người lớn trong nhà, sẵn lòng báo trước một tiếng với họ nhưng không có nghĩa chuyện gì cũng sẽ vâng lời, chấp nhận bị chi phối, đây là cuộc đời em, em sẽ sống vì mình."

Cuối cùng Thẩm Kinh Mặc cũng hiểu, là báo cho biết chứ không phải xin phép.

Vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, rõ ràng là hai đặc điểm mâu thuẫn nhau nhưng lại hòa hợp một cách hoàn mỹ trong cô.

"Cho nên, cho dù toàn bộ thế giới phản đối thì em cũng sẽ kiên trì, có phải không?"

Liên Kiều có tiền có năng lực, suy nghĩ chững chạc, vô cùng tự tin.

"Đúng, có điều, chúng ta cũng không phải nhân vật nổi tiếng gì, làm gì đáng để cả thế giới phản đối chứ? Bớt nghĩ mấy chuyện tào lao đi, tốt hơn hết là nên nghĩ xem phải làm sao mới khiến cha em vui kìa."

Trong lòng Thẩm Kinh Mặc vui như nở hoa, vui vẻ không thôi, anh đúng là có mắt nhìn người, chọn được viên ngọc độc nhất vô nhị.

"Chắc là không làm vui lòng ông ấy được đâu."

Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, chỉ cần Liên Kiều kiên định đứng về phía anh thì anh không thấy sợ gì cả.

"Từ từ rồi cũng tới, kiểu gì cũng có quá trình này." Trong lòng Liên Kiều tự hiểu, chỉ cần là chàng trai muốn bắt cô đi, cha cô đều không thích.

Đột nhiên má trái ấm lên, cô trợn to mắt: "Này."

Thẩm Kinh Mặc hí hửng như chuột ăn vụng được: "Hôn bạn gái anh một cái thôi mà, không được sao?"

Liên Kiều dở khóc dở cười, trong lòng lại thấy ngọt ngào: "Anh đúng là..."

Thẩm Kinh Mặc đưa má phải tới gần: "Xuất phát từ nguyên tắc công bằng, bạn gái ơi, em hôn lại anh một cái đi."

Liên Kiều: "..."

"Ha ha ha."

Chạng vạng hôm sau, Liên Thủ Chính từ chối dự tiệc, về nhà sớm để ăn cơm với con gái.

Con gái đã lên tiếng, đương nhiên ông phải làm rồi.

Chỉ là khi ông nhìn thấy Liên Kiều nắm tay Thẩm Kinh Mặc xuất hiện thì trong người cảm thấy rất khó chịu.

Dù đã đề phòng cẩn thận nhưng vẫn không phòng được.

Thẩm Kinh Mặc ôm một bó cẩm chướng bước tới, đưa ra trước mặt Liên Thủ Chính: "Cha vợ, tặng cha ạ."

Khóe miệng Liên Thủ Chính mím lại thành đường thẳng, nghĩ sao mà tặng hoa cho một người đàn ông thế?

Vẻ mặt ông nghiêm nghị, cực kỳ nghiêm túc: "Ai là cha vợ cháu? Đừng có gọi bậy."

"Bác là cha ruột của Liên Kiều đúng không?" Thẩm Kinh Mặc nhìn ông với vẻ mặt tươi cười: "Nếu đúng thì gọi cha vợ là đúng rồi."

Liên Thủ Chính thấy mệt tim quá, chẳng còn sức mắng lại, ôi cái thằng đần này.

Liên Kiều cười tủm tỉm kéo ống tay áo của Liên Thủ Chính: "Cha ơi, con đói rồi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com