Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 133



Con gái kêu đói bụng thì còn làm gì được nữa? Liên Thủ Chính đành phải dẫn con gái đi ăn cơm: "Con gái à, con còn nhỏ mà..."

So vội thế làm gì? Từ từ rồi chọn chứ.

Thẩm Kinh Mặc đi theo sau vọt lên, nói: "Không còn nhỏ nữa, mười chín tuổi rồi, ở thời dân quốc là có thể lập gia đình rồi."

Liên Thủ Chính tức muốn chết: "Bác không nói chuyện với cháu."

Thẩm Kinh Mặc cười hớn hở nói: "Chuyện này liên quan đến ích lợi của cháu, đương nhiên cháu phải lên tiếng rồi."

Liên Thủ Chính trợn trắng mắt: "Con gái à, con nhìn thái độ của nó đi, không tôn trọng cha chút nào..."

"Cách cháu đối xử với bác không phải là tôn trọng..." Thẩm Kinh Mặc đưa tay làm hình trái tim: "Mà là tình yêu đó."

Liên Thủ Chính thấy như sét đánh ngang tai, đủ mặt dày.

"Phụt ha ha." Liên Kiều cười không ngừng được, sao lại có người hài hước thế này?

Thẩm Kinh Mặc nghiêm túc nói: "Cháu đối xử với bác theo kiểu yêu ai yêu cả đường đi, bác cũng thế mà, đúng không? Nếu không, thì tức là không đủ thương Liên Kiều!"

"Cút." Cuối cùng Liên Thủ Chính cũng không nhịn nổi nữa.

"Cha vợ ơi..." Thẩm Kinh Mặc mặt dày, gọi tiếng cha vợ nào cũng rất thuận miệng.

Liên Thủ Chính thật sự chịu không nổi: "Ngày nào con gái bác chưa lập gia đình, bác sẽ không thích nghe thấy hai chữ cha vợ này."

Cứ như con gái đã lấy chồng vậy, còn ra thể thống gì.

Thẩm Kinh Mặc thấy ông tỏ vẻ khó chịu, đành phải sửa miệng: "Bác trai à, suy đi tính lại cũng do bác thôi, ai bảo bác tuyệt vời thế này, sinh được đứa con gái vừa đẹp vừa đáng yêu như Liên Kiều chứ."

Anh liên tục nịnh hót nhưng Liên Thủ Chính không để mình bị lừa: "Thẩm Kinh Mặc, tình huống hai nhà chúng ta thế nào, chắc cháu cũng biết một chút, cháu cảm thấy thích hợp sao?"

Liên Kiều dỏng tai lên nghe, chuyện mà ai cũng biết, không lý nào chỉ mình cô không biết được.

Thẩm Kinh Mặc trả lời đúng lý hợp tình: "Thích hợp chứ, ông nội cháu không cưới được bà Liên, chú út cháu không cưới được cô út Liên, chỉ khi cháu cưới được thì mới xem như hoàn thành tâm nguyện mấy thế hệ trong nhà, chấm dứt hoàn toàn nhân quả này."

Anh không kiêng dè chút nào, nghĩ gì là nói thẳng ra luôn.

Liên Kiều nghe mà sững người: "Chờ đã, em muốn biết chuyện giữa ông nội anh và bà nội em là sao hả?"

"Nghe nói ba người gồm ông nội của anh và ông bà nội em là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, sau đó ông nội anh lại bị loại..." Thẩm Kinh Mặc gãi đầu: "Về sau ông nội em mất sớm, ông nội anh lại muốn... Em cũng biết rồi, dù sao cũng là không thành công, tình huống cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm."

Khi còn nhỏ anh nghe lén được một hai câu lúc chú út và bà nội cãi nhau.

Dù sao cũng là chuyện yêu hận tình thù của bốn người, người thời đó cũng "bắt trend" thật.

Liên Thủ Chính chau mày: "Vậy cháu không kiêng kỵ à?"

Thẩm Kinh Mặc thấy khó hiểu: "Có gì mà phải kiêng kỵ ạ? Mặc dù cháu cũng họ Thẩm nhưng lớn lên ở nước ngoài, cháu chỉ nghĩ là phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, lúc nên ra tay thì phải ra tay, không được do dự."

Người trong cuộc đã c.h.ế.t hết ba người, chỉ còn bà nội còn sống, tình cảm bà cháu giữa họ cũng chẳng ra sao, tình ba cháu lạnh nhạt nhạt như nước.

Liên Kiều tự suy diễn ra đủ loại tình tiết: "Vậy chuyện giữa chú út anh và cô em là sao nữa?"

Thẩm Kinh Mặc lắc đầu, đưa mắt ra hiệu với cô: "Hồi còn nhỏ anh chỉ nghe lén được một câu, lúc đó anh còn là con nít thì có thể biết cái gì chứ?"

Muốn hỏi thì hỏi Liên Thủ Chính kia kìa, chắc chắn ông có biết.

Liên Kiều hiểu ý nhìn sang: "Cha ơi."

Vẻ mặt Liên Thủ Chính buồn bã, khẽ thở dài một hơi: "Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa."

Liên Kiều thấy thế thì không đành lòng hỏi tiếp nữa: "Thôi được, dù sao cũng không phải chuyện hiện tại, con cũng không có hứng thú."

Liên Thủ Chính thấy hết, nhịn không được cười khổ, hai đứa nhỏ này đều vô tư như nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có điều, cũng không trách được, một đứa sống ở nước ngoài, tiếp nhận giáo dục của phương Tây, tư tưởng thoáng nên chẳng có gì không cho qua được.

Một đứa khác thì lưu lạc ở ngoài, vất vả lăn lộn vì sinh tồn nên sống thoải mái và thông thấu.

Suy cho cùng, bọn chúng quen sống tự do bên ngoài rồi nên không có cảm giác thấu hiểu và ý thức trách nhiệm đối với gia tộc.

Chuyện này có thể trách bọn chúng được ư? Đương nhiên là không.

Bảo Liên Kiều từ bỏ tình yêu vì một người cô chưa từng gặp mặt? Đừng đùa, thế giới của cô chỉ chia làm hai loại, người nhà và người bình thường.

Hai người đàn ông ở đây đều được xem như người nhà, ba anh em nhà họ Liên cũng thế, nhưng còn những người khác thì đều xem như người bình thường.

Người bình thường lại chia ra là người có qua lại và người không có qua lại.

Cô đơn giản như thế đấy.

Huống chi cô còn là người cực kỳ ưu tiên bản thân, đặt bản thân ở vị trí quan trọng nhất, yêu bản thân nhất, sau đó mới là người nhà và bạn bè.

Hai từ hi sinh là gì, cô không biết.

Liên Thủ Chính gạt bỏ chuyện xưa đang hiện dần lên trong tâm trí: "Kiều Kiều, bà cụ Thẩm không phải người thường đâu."

Liên Kiều hỏi lại với vẻ khó hiểu: "Lợi hại cỡ nào thì cũng có liên quan gì tới con đâu?"

"Hả?" Liên Thủ Chính bị hỏi sững người: "Bà ấy là bậc trưởng bối của nhà họ Thẩm, hai anh em Thẩm Hoa Quân rất hiếu thảo với bà."

Liên Kiều lại thấy khó hiểu hơn: "Vậy thì sao? Con không lấy con trai của Thẩm Không Thanh, cũng không lấy bà ấy mà."

Liên Thủ Chính: "..." Sao tự dưng lại thấy đầu óc con gái mình không giống như đầu óc của người khác thế nhỉ?

Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ sao cũng được: "Đúng ạ, Liên Kiều gả cho cháu, người nhà họ Thẩm lại không quản được cháu, chọc giận cháu thì cháu sửa họ thôi."

Liên Thủ Chính vỗ trán, đúng là hai đứa nhỏ ngang bướng coi trời bằng vung, bọn chúng hoàn toàn không quan tâm đến dòng họ, lại càng không quan tâm đến việc người khác nghĩ như thế nào, bọn chúng hành động theo ý mình, sống cho chính mình.

Có điều, sao mà hợp nhau thế nhỉ.

Có lẽ đây là lý do mà chúng thu hút lẫn nhau chăng?

Liên Kiều cho rằng mình và người nhà họ Thẩm là người của hai thế giới, dù thế nào cũng chẳng gặp mặt nhau.

Nhưng trên thực tế, chẳng bao lâu sau cô dã gặp Thẩm Không Thanh.

Trận chung kết sắp tới, mười đội lại lần nữa tập hợp ở trường Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh, mặc dù đã cố ý chọn chủ nhật nhưng trong trường vẫn đầy người chen chúc xô đẩy, nơi nơi đều là sinh viên theo dõi trận đấu.

Ngoài sinh viên và giáo viên của trường thì người ở trường khác cũng được phép vào xem.

Mới sáng sớm mà bầu không khí đã rất căng thẳng rồi, các đội viên sải bước cứng đờ.

Liên Kiều là người thoải mái nhất, vác một cái ba lô, cầm đồ ăn vặt trong tay, vừa đi vừa ăn, hoàn toàn không có gánh nặng hình tượng.

Phải biết rằng, trải qua hai trận đấu, danh tiếng của cô đã tăng cao, trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người từ lâu.

Đi tới đâu cũng có người nhận ra cô, ấy vậy mà cô vẫn hoạt động thoải mái, tự nhiên hào phóng, không bối rối chút nào, muốn ăn thì ăn muốn uống thì uống.

Mấy người Cao Minh lại không được như thế, vừa căng thẳng vừa lo lắng, trận đấu lần này quá quan trọng đối với họ.

Nếu giành được giải quán quân là có thể tìm được một công việc tốt, hoặc là nhận được cơ hội học nghiên cứu sinh miễn phí.

Bọn họ phải cố gắng hết sức, chiến đấu vì tương lai của mình.

Không riêng gì bọn họ, những đội ngũ khác cũng khẩn trương cao độ, ai nấy cũng tự cổ vũ chính mình.

Cứ như vậy, Liên Kiều thoái mái thảnh thơi lại càng trông khác với người thường.

Trận đấu được tổ chức sảnh chính, mười đội chia ra ngồi ở vị trí tương ứng, nhóm Liên Kiều là chủ nhà nên được xếp cho ngồi ở vị trí tốt nhất, vị trí ở giữa hàng thứ hai.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com