Hàng đầu được xếp cho lãnh đạo các trường đại học nổi tiếng, còn có những người nổi tiếng trong lĩnh vực và năm bị ban giám khảo.
Năm vị ban giám khảo này đều là người đứng đầu trong ngành, có hai người là hiệu trưởng của Học viện Trung y, sở trưởng và phó sở trưởng của Sở nghiên cứu Y học cổ truyền, đại biểu cho trình độ cao nhất của lý luận và lâm sàng, còn có "trùm" của Kinh Nhân Đường, Thẩm Không Thanh.
Nói thẳng ra là ai cũng tới để chọn hạt giống tốt.
"Khụ khụ." An Tâm ngồi cạnh ho khan vài tiếng, cảm thấy hơi khó chịu sờ cổ họng.
Du Thanh Hà nhìn cô ấy với vẻ hơi lo lắng: "Cậu sao thế?"
An Tâm nhíu chặt mày: "Tối hôm qua mình ngủ không ngon, sáng nay dậy đã thấy ngứa họng, đã uống một viên thuốc rồi mà hình như không có tác dụng gì."
Cô ấy căng thẳng quá nên bị mất ngủ.
Đám bạn sốt ruột, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu lên bục trả lời câu hỏi mà cậu ho liên tục thì c.h.ế.t toi.
An Tâm chỉ cảm thấy cổ họng càng ngày càng khó chịu, trong lòng căng thẳng, vừa bất an vừa lo âu.
Nếu cô ấy chỉ tham gia trận đấu cá nhân thì còn đỡ, thua chỉ đại biểu cho cá nhân, nhưng cô ấy còn phải tham gia trận đấu đội nữa đó.
Cô ấy thật sự không muốn làm ảnh hưởng tới người khác.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, bỗng nhiên đứng lên: "Chờ tớ quay lại."
Cao Minh sốt ruột muốn chết: "Sắp bắt đầu rồi, cậu còn đi đâu nữa?"
"Chúng ta xếp cuối cùng, không cần lo." Liên Kiều chạy vội đi ra ngoài, cô biết trong sảnh lớn có cửa bên hông, nếu đi từ lối đó sẽ gần hơn.
Cho nên cô đổi hướng, đi thẳng tới cửa hông, vì ánh sáng hơi mờ nên va phải người bước vào cửa.
"Á." Là một cô gái trẻ tuổi, đằng sau còn một chàng trai đi theo.
Liên Kiều không ngờ rằng bên này cũng có người ra vào, cô không ngẩng đầu lên nhưng vẫn nói: "Xin lỗi, ngại quá."
Cô đang vội nên không nán lại lâu, đi lướt qua hai người để ra bên ngoài.
Bỗng nhiên, cánh tay của cô bị người khác túm lại: "Đứng lại, cô cứ đi như vậy à?"
Dưới ánh đèn lờ mờ, Liên Kiều nhìn thoáng qua cô ta một cái, là một cô gái khoảng hai mươi tuổi: "Hửm? Có chuyện gì sao?"
Cô gái tỏ vẻ khó chịu: "Cô xin lỗi không chân thành tí nào."
Xin lỗi là phải nhìn thẳng vào mắt đối phương, chứ không phải có lệ như cô.
Liên Kiều mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra: "À, vậy hai người xin lỗi đi."
Va phải một tí thôi mà, đều là con gái với nhau, cô cũng đâu có sờ lén, sàm sỡ gì đâu mà còn phải xin lỗi chân thành chứ.
Đúng là khó hiểu, xem ra là một cô nàng ngây thơ, được nuông chiều quá nên mới để ý mấy chuyện thế này.
Cô gái sửng sốt: "Cô nói gì cơ?"
Liên Kiều cười lạnh một tiếng: "Đây không phải là lỗi của một mình tôi, tôi xin lỗi rồi, hai người cũng nên xin lỗi tôi nghiêm túc đi chứ, vậy mới công bằng, không phải sao?"
Vẻ mặt cô gái thay đổi: "Cô biết tôi là ai không?"
"Bị điên à." Liên Kiều không rảnh để dây dưa, nhanh chóng thoát khỏi cô ta rồi chạy mất tăm mất tích.
Mọi người đang sốt ruột chờ, rốt cuộc Liên Kiều chạy đi đâu rồi?
Ban giám khảo đã tới hết rồi, vậy là thí sinh dự thi còn chưa có mặt, còn ra thể thống gì nữa?
Trong ánh mắt mong mỏi của mọi người, Liên Kiều lén chạy vào, đưa cho An Tâm một ly trà nóng: "Uống đi."
An Tâm ngửi thấy mùi thuốc Đông y, hơi nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?"
Liên Kiều thúc giục: "Trị đau họng, mau lên."
An Tâm không kịp suy nghĩ nhiều, một hơi uống hết sạch, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, cổ họng nóng hổi, không nhịn được híp mắt lại.
Một lát sau, Du Thanh Hà mừng rỡ lên tiếng: "Ơ, An Tâm, cậu hết ho rồi à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
An Tâm sờ cổ họng mình với vẻ không dám tin, hình như cổ họng không còn khó chịu nữa.
Đám bạn đồng loạt nhìn sang, hai mắt tỏa sáng lấp lánh: "Đúng thật kìa, Liên Kiều, cậu giỏi thế."
Liên Kiều nhướng mày, chuyện nhỏ thôi mà.
Đầu tiên là thi đấu cá nhân, mỗi thí sinh dự thi sẽ lên sân khấu, nhận thử thách ngay trước mặt mọi người.
Mỗi người phải trả lời ba câu hỏi, để giám khảo chấm điểm, mỗi câu hỏi mười điểm, sau đó lấy trung bình số điểm của năm vị ban giám khảo, điểm tuyệt đối cả ba câu sẽ là ba mươi điểm.
Có điều cho đến tận bây giờ người đạt điểm cao nhất là một sinh viên nam thuộc trường Đại học Y học cổ truyền Thượng Hải, hai mươi bảy điểm.
An Tâm và Cao Minh đều là hai mươi sáu điểm, song song đứng hạng hai.
Là cá nhân có thành tích tốt nhất trong trận bán kết, Liên Kiều là người lên sân khấu cuối cùng, dưới ánh mắt tò mò của vô số người, cô thong thả bước lên sân khấu.
Nam MC là người dẫn chương trình chuyên nghiệp được mời tới từ đài truyền hình, dẫn dắt lôi cuốn, nói chuyện lanh lợi, nữ MC là nghiên cứu sinh của trường Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh, có đủ tài hoa và nhan sắc.
"Bạn học Liên Kiều này là sinh viên năm tư của trường Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh, là học trò của ngài Liên Thủ Chính."
Chỉ một câu đơn giản đã để những người ngồi bên dưới phải xôn xao.
Hóa ra là học trò của Liên Thủ Chính, hèn chi lại giỏi giang như vậy.
"Mời bạn học Liên Kiều rút một câu hỏi từ trong thùng."
Liên Kiều tiện tay rút ra một câu hỏi, MC đọc lên trước mặt mọi người: "Xin hãy vẽ hình dáng của cỏ bấc đèn, thuyết minh dược hiệu và nêu ra hai bài thuốc sử dụng cỏ bấc đèn."
Câu hỏi này không đơn giản, nhưng đối với Liên Kiều mà nói thì lại không khó.
Cô cầm giấy lên, vẽ ra một gốc cỏ bấc đèn ngay trước mặt mọi người, cũng vẽ kỹ phần thân và gốc.
"Cỏ bấc đèn, ngọt, hàn, không độc, công dụng chính là trị ngũ lâm*, phổi trái, thanh nhiệt, cầm m.á.u thông khí..."
(*Ngũ lâm gồm nhiệt lâm, thạch lâm, huyết lâm, cao lâm và lao lâm, những triệu chứng của bệnh liên quan đến đường tiết niệu.)
"Khó ngủ ban đêm, sắc cỏ bấc đèn uống đều đặn là có thể ngủ được."
"Thấp nhiệt hoàng đản*, bốn lạng rễ cỏ bấc đèn, rượu, nước tỷ lệ 1-1, cho vào bình nấu nửa ngày, ủ một đêm, uống lúc còn ấm."
(*Thấp nhiệt hoàng đản là một loại viêm gan truyền nhiễm.)
Cô thuyết minh rành mạch như đã dự tính trước, hết thảy đều nằm trong kiểm soát.
Khí chất bình thản tự nhiên, bình tĩnh tự tin này khiến người khác phải tán dương.
Không hổ là ứng cử viên sáng giá nhất trong trận đấu lần này, cũng là người đứng đầu trong trận bán kết, đáp án tiêu chuẩn như sách giáo khoa.
Sở trưởng Sở nghiên cứu là người đầu tiên giơ bảng: "Trả lời rất tốt, tôi cho mười điểm."
Những người khác đều cho mười điểm, câu hỏi này Liên Kiều giành được trọn điểm.
Liên Kiều lại rút thêm một câu hỏi nữa, đưa cho người dẫn chương trình, người dẫn chương trình đọc to trước mặt mọi người: "Hãy trình bày số lần dùng phương pháp châm cứu."
Thật ra câu hỏi này rất khó, phạm vi cũng rất rộng nên dễ dàng bị trừ điểm.
Liên Kiều mỉm cười, giơ một ngón tay lên và nói: "Đầu tiên là nói về việc làm sao để sử dụng châm cứu trị liệu nếu căn cứ theo thời gian nhiễm bệnh dài ngắn..."
"Kế tiếp là làm sao để sử dụng châm cứu trị liệu cho bệnh trong cơ thể và bệnh ngoài cơ thể..."
Cô phân tích số lần dùng châm cứu ở những góc độ khác nhau, làm sao để căn cứ vào tình huống để điều chỉnh, ban đầu điều trị thế nào, gia đoạn giữa trị ra sao, hay khi bệnh rơi vào giai đoạn nguy kịch thì phải chữa cách nào.
Còn đề cập chi tiết đến những bộ phận cơ thể khác nhau từ nội khoa đến ngoại khoa.
Chỉ như vậy thôi, một câu hỏi mà trả lời hơn mười phút, người ngồi bên dưới nghe hăng say, những điều này còn cụ thể hơn nội dung trong sách vở, có nhiều kinh nghiệm lâm sàng hơn.
Thường thì sinh viên năm tư không thể trả lời sâu sắc như vậy được.
Không còn gì để nghi ngờ, cô lại vượt qua vòng này trọn điểm.
Có hai vòng đạt trọn điểm, vẻ mặt của hầu hết thí sinh đều thay đổi.