Thời khắc thử thách năng lực nhất đã tới rồi, người dẫn chương trình lớn tiếng nói: "Câu hỏi cuối cùng, xin hãy chọn một người bên dưới để bắt mạch chẩn đoán, xem thử người đó có bệnh hay không, nếu có bệnh thì phải trị liệu thế nào?"
Quan sát, nghe ngửi, thăm hỏi, bắt mạch là bốn nội dung chẩn đoán bằng Trung y, thiếu một bước cũng không được, thách thức thật sự là đây.
Nếu thí sinh không biết nhìn để chọn được người có bệnh, vậy thì xem như thua.
Nếu chọn người có bệnh rất nặng và phương án trị liệu của bạn không áp dụng được, vậy thì cũng là thua.
Đây là phần khó nhất, tất cả thí sinh đều mắc kẹt ở phần này, không một ai là có thể giành được trọn điểm.
Một luồng ánh sáng xẹt qua bên dưới, Liên Kiều nhìn theo luồng sáng đó, chọn người bệnh thích hợp.
Không thể không có bệnh, nhưng cũng không thể bệnh quá nặng, phải khống chế được mức độ này.
Bỗng nhiên, một bóng người đứng lên: "Để tôi."
Mọi người giật mình, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Xung phong lên sân khấu? Chuyện này không hợp quy tắc.
Nhưng sau khi thấy người đưa ra nghị, mọi người đều ngậm miệng lại.
Đó chính là một trong số những vị ban giám khảo, người đứng đầu Kinh Nhân Đường, Thẩm Không Thanh.
Mấy vị giám khảo khác kéo ông ta nhỏ giọng khuyên bảo, nhưng ông ta vẫn kiên trì muốn lên sân khấu.
Người dẫn chương trình nhìn người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng, vẻ mặt hơi ngơ ngác: "Ngài Thẩm Không Thanh, ngài có chắc không?"
Không ai đứng ra ngăn cản, vậy tức là điều này hợp quy tắc à?
Khóe miệng Thẩm Không Thanh hiện lên nụ cười hiền hòa, cho người khác cảm giác như đang tắm trong gió xuân, trông có vẻ như rất thân thiện hòa nhã.
"Đúng vậy, tôi tới để xem tiêu chuẩn học trò cưng của Liên Thủ Chính như thế nào, có dám không?"
Đây là phép khích tướng, Liên Kiều mỉm cười, trong mắt hiện lên chiến ý hừng hực: "Có gì không dám? Mời vươn tay ra."
Thẩm Không Thanh vươn tay phải, nhìn cô gái đầy sức sống này ở khoảng cách gần, cô có thiên phú, là thiên phú không ai sánh kịp.
Mái tóc cập vai rũ xuống tự nhiên, bờ môi nhỏ nhắn, da thịt trắng như tuyết, đường nét sắc sảo, mắt ngọc mày ngài, là thiếu nữ đang độ tài hoa.
Vẻ mặt ông ta hơi hoảng hốt: "Bạn học Liên Kiều, sao cháu không nói lời nào?"
Liên Kiều rút tay lại, lui hai bước về phía sau để giữ một khoảng cách nhất định, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng: "Ngài Thẩm, ngài không có bệnh."
Vừa dứt lời này, bên dưới đã dấy lên tiếng xôn xao, trường hợp không bệnh này là phiền toái nhất, vì biết làm sao để thể hiện bản lĩnh của mình đây? Sao để ban giám khảo nhìn thấy được thực lực của mình?
Muốn giành được quán quân, đó là chuyện không có khả năng.
Tiếc quá, rõ ràng cô gái đứng trên sân khấu đang tỏa sáng, thế mà lại dừng bước ở trận chung kết này.
Ngài Thẩm làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ có ân oán cá nhân với người ta? Không đúng, hai người họ xưa nay chưa từng quen biết mà.
Hiệu trưởng La ngồi bên dưới tức lắm, thầm mắng hết một lượt mười tám đời tổ tiên của Thẩm Không Thanh.
Vì ân oán của thế hệ trước mà tự tay ngăn cản giấc mộng quán quân của Liên Kiều, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ, quá đáng thật, không xem lại bối phận và thân phận của mình hay sao, không thấy mất mặt à?
Ông ấy đã nói mà, Thẩm Không Thanh chính là người xảo quyệt và khó giải quyết nhất nhà họ Thẩm, không phải người tốt lành gì.
Cả ngày bày vẻ tươi cười lừa bịp người đời, nhưng thật ra ông ta m.á.u lạnh nhất.
Đáng giận, lẽ ra không nên để ông ta làm giám khảo mới đúng, trong mùa thi tiếp theo cho dù gặp áp lực lớn cỡ nào cũng phải tìm cách đá ông ta xuống mới được.
Thẩm Không Thanh cười khẽ, xoay người định đi, nhưng phía sau có một giọng nói trong trẻo vang lên: "Cũng có bệnh."
Là Liên Kiều, khóe miệng cô hơi nhếch lên, cười như không cười, dáng vẻ như đang tính gây chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người từ trên xuống dưới sân khấu đều ngơ ngác, chuyện gì thế này? Tính trở mặt ngay tại chỗ à?
Một cảm giác áp lực như thái sơn đè xuống đánh úp tới khiến mọi người xung quanh không thở nổi, hai người dẫn chương trình không khỏi cùng hít sâu một hơi.
Hình như... Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
Mọi người phấn khích như tiêm m.á.u gà, kích động mở to mắt, không muốn bỏ lỡ vở kịch này.
"Trong ‘Tố Vấn - âm dương ứng tượng đại luận’ có nói: Người có năm tạng hóa ra năm khí để sinh ra hỷ, nộ, bi, ưu, khủng. Theo lời của ‘Tố Vấn - âm dương ứng tượng đại luận’ thì: Quá giận làm thương gan, quá vui làm thương tâm, nghĩ quá thương lá lách, sầu lo thương làm thương phổi, khủng hoảng làm thương thận. Mà ngài Thẩm thì đè nén thất tình lục dục của mình nhiều năm nên tạo thành tổn thương trái tim, lá lách và dạ dày suy yếu, gan thận hoạt động kém, đã có triệu chứng tổn thương thất tình*, cũng chính là bệnh trầm cảm."
(*Thất tình gồm mừng, giận, buồn, vui, ghét, yêu, ham muốn.)
Khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười mang nhiều hàm ý, gằn từng chữ một: "Trầm cảm cũng là một loại bệnh tâm thần đấy, không thể không đề phòng, ngài Thẩm à, muốn cười thì cười muốn khóc thì khóc, đừng có treo nụ cười trên mặt suốt cả ngày nữa, mệt mỏi lắm, nếu thật sự không được thì tìm bác sĩ tâm lý để giải tỏa một chút đi."
Đây là ông tự tìm!
Có qua mà không có lại thì bất lịch sự quá, xin hãy nhận lấy màn đáp lễ của tôi đi.
Bầu không khí lập tức bùng nổ, cả hiện trường sôi trào, mạnh mẽ quá!
Bỗng nhiên, có một bóng người xông lên sân khấu, nhào về phía Liên Kiều như nổi điên: "Không được bắt nạt cha tôi, không được, có nghe thấy không?"
Xưa nay Liên Kiều phản ứng rất nhanh, cô cũng không làm gì, chỉ trốn ra sau lưng Thẩm Không Thanh thôi.
Trả đũa bằng võ miệng thì được, chứ đánh nhau trước mặt mọi người thì xấu quá, phụ nữ dùng giao tiếp chứ không dùng bạo lực.
Bóng người kia vồ hụt, ngã cái bịch, cả hiện trường im phăng phắc.
"Hu hu, cô bắt nạt tôi."
Liên Kiều nhìn kỹ lại, không phải đây là cô gái va vào cô ban nãy hay sao? Còn bảo cô xin lỗi nghiêm túc nữa.
Chậc chậc, nuôi tới mức ngốc nghếch thế này thì đừng thả ra đường hù người ta mới phải.
Thẩm Không Thanh bước tới đỡ con gái dậy, lặng lẽ thở dài: "Đau chỗ nào?"
Thẩm Linh giơ tay lên cao, nước mắt lưng tròng: "Cha ơi, tay con đau quá, hu hu."
Lúc bấy giờ Liên Kiều mới nhận ra có gì đó không thích hợp, đây đâu phải là chiều chuộng tới mức đần độn, là bị ngốc bẩm sinh mới đúng, ánh mắt dại ra, hành động như một đứa trẻ, rõ ràng là chỉ số thông minh có vấn đề.
Không phải là đang mắng người ta, mà là thật sự có chút vấn đề.
Thẩm Không Thanh dịu giọng, nói: "Đừng khóc nữa, cha bôi ít thuốc cho con là khỏi ngay ấy mà."
Ông ta kéo con gái tính xuống sân khấu, nhưng Thẩm Linh lại đứng không chịu đi, giơ tay chỉ Liên Kiều, hung hăng trừng mắt với cô: "Cha ơi, cô ta mắng cha bị bệnh thần kinh kìa, cô ta bắt nạt cha! Đánh cô ta! Chúng ta không bị tâm thần, không phải."
Ừ, chỉ có ai mắc bệnh tâm thần mới có phản ứng mạnh mẽ như thế thôi.
Liên Kiều nhận ra điều đó, khóe miệng nhếch cao, còn nói gì được nữa bây giờ?
So đo với người có chỉ số thông minh thấp làm gì? Cãi thắng cũng chẳng có gì đáng tự hào.
Trong lòng Thẩm Không Thanh xót xa: "Ừ, chúng ta không bị tâm thần, Linh Linh, chỗ này sáng quá, mắt cha thấy khó chịu, con đỡ cha đi xuống được không?"
Thẩm Linh nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, cha ơi, để con đỡ cha."
Xảy ra chuyện bất ngờ này, người dẫn chương trình cũng không biết nên làm dịu bầu không khí như thế nào, luống cuống tay chân.
Không biết nên đồng tình Liên Kiều hay là bội phục dũng khí của cô, cứ như vậy, giấc mộng quán quân của cô có lẽ cũng tan tành rồi.
Ấy vậy mà Liên Kiều lại là người bình tĩnh nhất, cô lấy microphone, mỉm cười thật tươi với những người dưới sân khấu: "Nhân sinh khổ đoản, dám yêu dám hận, dũng cảm thể hiện, sống thật tỏa sáng, đây mới là cuộc đời mà tôi muốn, tôi cũng không hối hận, người ta thường nói tuổi trẻ ngông cuồng là không tốt, nhưng tôi lại nghĩ ngông cuồng, năng lượng, nhiệt huyết, đó mới là những dấu ấn thuộc về năm tháng thanh xuân chứ."