"Tôi được đứng ở đây đã là một thành công rồi, một lần thắng bại không thể quyết định được tương lai của tôi, và tôi chắc chắn sẽ trở thành người tỏa sáng, dẫn đầu ngành này."
Lời này khiến vẻ mặt rất nhiều người kỳ lạ, nên khen cô tự tin hay là mắng cô không biết xấu hổ đây?
Có mấy ai dám nói như thế chứ?
Liên Kiều chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ thế nào, cô giơ tay lên: "Ừm, kế tiếp xin ban giám khảo hãy cho biết điểm, cảm ơn."
Cô làm luôn công việc của người dẫn chương trình rồi.
Ôi chao, phong độ đại tướng vinh nhục không sợ hãi, khiến vô số người thấy ấn tượng.
Tự tin, hào phóng, tỏa sáng bắt mắt, đây mới là người mạnh nhất thời đại.
Mấy vị giám khảo ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, ánh mắt vừa phức tạp vừa kỳ lạ.
Nên cho bao nhiêu điểm, đó là một vấn đề lớn, không thể đắc tội nhà họ Liên nhưng cũng không thể đắc tội nhà họ Thẩm được.
"Sáu điểm." Đã có điểm số đầu tiên, chỉ vừa đạt mốc đạt tiêu chuẩn, mọi người đều ngồi không yên, thấp như vậy là tính loại Liên Kiều sao?
Có một chút không cam lòng, có cảm giác đồng cảm như bản thân mình cũng chịu tủi thân.
Thể hiện xuất sắc như thế, lại rơi vào kết quả thế nào, không cam lòng chút nào.
"Bảy điểm." Điểm tiếp theo khiến mọi người có một chút hi vọng, nói không chừng còn lội ngược dòng được thì sao?
"Mười điểm." Đây là số điểm từ viện trưởng Học viện Trung y Bắc Kinh, cho thấy ông ấy nhìn nhận Liên Kiều, trao số điểm tuyệt đối cho cô.
"Mười điểm." Là viện trưởng viện nghiên cứu cho điểm, cũng là một lời khẳng định.
Kết quả này đã vượt ngoài dự kiến của mọi người, còn cao hơn so với tưởng tượng.
Phải biết rằng vòng ba là khó nhất, chưa từng có ai đạt được điểm tuyệt đối.
Cuối cùng, đã tới thời điểm thử thách nhân tính nhất rồi.
Vị giám khảo thứ năm là Thẩm Không Thanh, không ngờ ông ta lại im lặng, cầm bút bất động, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ừ, cuối cùng cũng không cười nữa.
Mọi người đều thấy hồi hộp, đừng nói là cho một quả trứng vịt đấy nhé.
Này này, ông nói xem ông đang làm giám khảo, tự dưng đi xuống làm gì? Mất hết thể diện!
Người dẫn chương trình nhận áp lực từ cả hiện trường, nhỏ nhẹ thúc giục, nói: "Ngài Thẩm, mời ngài cho biết điểm ạ."
Thẩm Không Thanh nhìn chăm chú vào Liên Kiều một cái, thong thả viết xuống một con số: "Sáu điểm."
Vừa đúng số điểm đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng không thể nói ông ta cố ý cho điểm thấp được vì vốn dĩ là mỗi người mỗi ý.
Như vậy vấn đề đặt ra là, tổng điểm là bao nhiêu?
Người dẫn chương trình nhanh chóng tính điểm, bên dưới cũng tính, chẳng mấy chốc đã có kết quả rồi.
"Điểm trung bình của vòng này là 7.8 điểm, cộng thêm hai mươi điểm của hai vòng trước nên điểm tổng là 27.8 điểm, cao nhất trong tất cả, chúc mừng bạn học Liên Kiều, bạn đã giành được giải quán quân trong phần thi cá nhân."
Lấy thành tích 0.8 điểm để thắng suýt soát người đứng hạng hai, vô cùng nguy hiểm.
Hiện trường sôi trào, vô số người hô tên Liên Kiều, cảm xúc vô cùng kích động, ai ai cũng gửi tặng lời chúc phúc cho cô.
Đây, chính là mục đích chung.
Cô không chỉ giỏi giang mà còn có dũng khí không phải ai cũng có, có can đảm khiêu chiến quyền uy.
Cô sống theo cách mà vô số người hướng tới, dẫn dắt biết bao người nối bước theo sau.
Liên Kiều nhận lấy cúp từ trong tay ban giám khảo, bình tĩnh cười khẽ, phong thái tao nhã thong dong, sau đó từng bức ảnh chụp được lưu lại.
Các bạn nhỏ đều vui mừng thay cô: "Liên Kiều, cậu đúng là quá tuyệt, chúc mừng cậu."
Thật ra mọi người đều cảm thấy giải thưởng này nên là của cô, thực lực của cô vượt xa mọi người.
Du Thanh Hà vui vẻ cười to: "Liên Kiều, tớ càng ngày càng thích cậu rồi đấy, thật đó, tính nhân cách của cậu mới là thứ cuốn hút người ta nhất."
Liên Kiều nhướng mày, nói đùa: "Vậy nhan sắc của tớ không thu hút người khác sao? Rõ ràng là khuôn mặt này đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà."
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
An Tâm bị chọc cười: "Phụt ha ha, đúng đó, quá đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều làm động tác của thủy thủ Popeye: "Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, vậy mà cứ muốn dùng tài hoa."
Tự kỷ như thế mà được ư?
Tất cả mọi người nhìn về phía sau lưng Liên Kiều, cơ thể Liên Kiều cứng đờ, từ từ quay đầu lại.
Hiệu trưởng La đang lẳng lặng nhìn cô c.h.é.m gió!
Liên Kiều giơ bàn tay nhỏ bé lên: "Hiệu trưởng La, giành được hạng nhất rồi, có khen thưởng gì không ạ?"
Hiệu trưởng La khẽ gật đầu: "Có, mời thầy và các bạn tới cửa hàng dược thiện của em ăn một bữa đi."
Liên Kiều: "..." Cô gặp một hiệu trưởng giả rồi đúng không?
Hiệu trưởng La hắng giọng một cái rồi nhìn về phía mọi người với vẻ mặt nghiêm túc: "Phần thi đoàn đội sắp bắt đầu rồi, đã chuẩn bị hết chưa? Các bạn học à, cái thầy muốn chính là giải quán quân."
Cao Minh giơ tay phải lên, nói lí nhí: "Hiệu trưởng, nếu giành được giải quán quân thì có thể thưởng thêm mấy tấm phiếu cơm được không? Mười đông không đủ ăn ạ."
Hiệu trưởng La suy nghĩ rồi nói: "Mười đồng còn chê ít, vậy thì lên hai mươi đồng đi."
Dáng vẻ cứ như đã đổ tiền vào cho các em hết rồi, các em cần phải cố gắng lên.
Mọi người: "..."
Một cậu sinh viên gầy yếu đeo mắt kính chen tới: "Bạn học Liên Kiều, tôi sẽ đánh bại cậu trong phần thi đoàn đội."
Liên Kiều vừa nhìn đã nhận ra cậu ta, là người đứng hạng hai, chỉ thấp hơn cô có 0.8 điểm.
À, đúng rồi, còn là người đứng hạng nhất phần thi cá nhân vào năm ngoái nữa.
Không phục là chuyện bình thường biết bao.
Cô suy nghĩ nhưng mãi vẫn không nhớ được tên cậu ta, đành phải hỏi thẳng: "Cậu tên gì?"
Không phải trí nhớ của cô không tốt mà là trí nhớ của cô có tính chọn lọc.
Những người không liên quan sẽ bị lược bỏ, những người quan trọng mới được nhớ kỹ.
Đương nhiên, cha con Thẩm Không Thanh thì cô nhớ kỹ rồi, ấn tượng sâu sắc thế mà.
Cậu sinh viên kia vừa ngạc nhiên vừa giật mình, vẻ mặt lên án: "...Tân Cần."
Tôi xem cô là đối thủ, vậy mà cô lại không xem tôi ra gì? Đến tên cũng không nhớ, tức quá đi mất!
Liên Kiều giơ nắm tay phải lên, dáng vẻ tràn đầy tự tin: "Bạn học Tân, không phục sao? Vậy thì nghẹn đi, vì chắc chắn đội chúng tôi sẽ thắng."
Những lời này nói rất hay, nghe vô cùng khí thế, kết quả, cô lại đổi cách nói: "Vì phiếu cơm hai mươi đồng, tiến lên."
Các bạn nhỏ đều bị chọc cười: "Ha ha ha."
Hiệu trưởng La cũng cười đến mức mặt mũi đỏ bừng, hai mươi đồng, hình như... Đúng là hơi keo kiệt quá.
Có điều, một người có tiền như cô sao có thể nói như thế mà không thấy xấu hổ chứ?
Cửa hàng dược thiện cứ như cướp tiền, giá cao tới nỗi người ta phải líu lưỡi, đến ông ấy còn không dám ăn.
Ấy vậy mà lại bán chạy đến nỗi nếu cần thì phải đặt bàn trước!
Không được, phải làm cho lão Liên mời ông ấy ăn thêm bữa nữa mới được!
Một bạn sinh viên nữ chạy tới: "Bạn học Liên Kiều ơi, có người gửi tờ giấy này cho bạn."
Là một tờ giấy được gấp thành hình trái tim, được gấp bằng cách đặc biệt, người thường không mở ra được.
Trong mắt Liên Kiều thoáng hiện lên ý cười, đáp: "Cảm ơn."
Cách gấp này chỉ có một người biết thôi, chính là Thẩm Kinh Mặc.
Liên Kiều nhẹ nhàng mở ra, quả nhiên là nét chữ quen thuộc: "Bạn gái, cố lên, trong mắt anh thì em là người đẹp nhất, yêu em."
Anh còn vẽ hai hình trái tim, tim liền tim, vừa ngây ngô vừa ngọt ngào.
Chàng trai lần đầu yêu đương mang theo chút ngây thơ, đáng yêu.
Cô biết Thẩm Kinh Mặc ở đây, nhưng không biết anh đang trốn ở đâu để xem.
Dù sao tối hôm qua cô đã nhắc nhở rồi, không được lộ diện ở trường hợp công cộng, không được làm ầm ĩ, không được để lộ tình yêu của bọn họ.
Cô muốn thắng, cũng muốn thắng thật đẹp, khiến người ta không tìm được khuyết điểm nào.