Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 137



Du Thanh Hà tò mò thò tới gần: "Cười ghê vậy, viết cái gì đó?"

Liên Kiều ung dung cất tờ giấy vào, đáp lại bằng một câu: "Con nít không được xem."

Du Thanh Hà: "..." Ai là con nít? Trong đội chỉ có Liên Kiều nhỏ nhất, có được không?

Phần thi đấu đội vừa mở màn đã thu hút vô số ánh mắt, điểm số rất sát sao, phần tranh nhau trả lời lại càng khiến bầu không khí hồi hộp chưa từng có.

Nhưng, rất nhanh mọi người đã phát hiện, nhóm người của trường Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh như phát điên vậy.

Người dẫn chương trình vừa đọc đề xong, bọn họ đã giành rung chuông trước mà chẳng thèm quan tâm cái gì, còn không thèm suy nghĩ.

Bọn họ đã phân công trước, Khương Khải phụ trách rung chuông, Liên Kiều trả lời chính, những người khác hỗ trợ.

Nếu giành được quyền trả lời, ai trong số năm người An Tâm có thể trả lời thì người đó trả lời, còn nếu không được thì sẽ nháy mắt ra hiệu với Liên Kiều.

Liên Kiều gánh vác trọng trách đứng ra, lại lần nữa cho thấy thực lực mạnh mẽ của mình.

Cái danh kho báu trí năng không phải chỉ nói cho có thôi.

Vừa rồi trong phần thi cá nhân không có cơ hội để phát huy hết sức, bây giờ trong phần thi đội mới khiến người khác thấy được thực lực mạnh mẽ tới mức đáng sợ của cô.

Không có câu nào là cô không biết, không có kiến thức nào là cô không hiểu, đáng sợ như vậy đấy.

Điểm số của họ dẫn đầu cách biệt rất xa, chẳng ai theo kịp, người khác chỉ có thể ngước nhìn một cách tuyệt vọng, cho dù thỉnh thoảng có giành được quyền trả lời thì cũng trả lời không được, còn bị trừ điểm.

Đến cuối cùng, câu hỏi càng ngày càng khó, một mình Liên Kiều gánh hết cả sân, biểu hiện bình tĩnh và đầy khí phách.

Cô là vua ở nơi này.

Giành được giải quán quân phần thi cá nhân đúng là danh xứng với thực.

Cả hiện trường cổ vũ nhiệt liệt cho cô, thét chói tai vì cô, điên cuồng vì cô.

Còn cô thì vẫn bình tĩnh đứng trên sân khấu, lại tỏa ra hào quang sáng chói, đôi mắt như phát sáng.

Giờ khắc này cô thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm những người đứng đầu trong ngành, họ xoa tay, thầm nghĩ chờ sau khi trận đấu kết thúc phải kéo cô về đơn vị của mình.

Nhận học trò là chuyện không thể nào, nhưng mượn sức thì vẫn được.

Nhân tài mà, có ai không muốn chứ.

Cuối cùng, đội của trường Đại học Y học cổ truyền Bắc Kinh giành được giải quán quân cho phần thi đoàn đội mà không có bất cứ dị nghị gì, điểm cao đến mức khiến người ta không nghĩ gì khác được.

Đám người Khương Khải đầy vẻ ngơ ngác, cảm giác như không làm gì cũng thắng, được gánh tới vinh quang, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Người dẫn chương trình cười nói: "Mời đội quán quân lên phát biểu một chút cảm nghĩ."

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Liên Kiều: "Liên Kiều, cậu lên đi."

Liên Kiều là người nổi bật nhất trong đội, cả người như sáng lấp lánh.

"Cảm ơn tất cả những bạn đã ủng hộ chúng tôi, cũng cảm ơn ban giám khảo, ngoài ra còn phải cảm ơn hiệu trưởng La của chúng em đã khích lệ, hiệu trưởng La, tụi em đã giành được giải quán quân kỳ này rồi, thầy nói là sẽ cho chúng em phiếu cơm hai mươi đồng, không được đổi ý đâu nhé."

Bên dưới cười ầm lên: "Phụt ha ha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ có hai mươi đồng, keo như vậy mà coi được ư?

Hiệu trưởng La mặt đỏ tía tai, thổi râu trừng mắt, đúng là con bé nghịch ngợm, không cho qua chuyện này được đúng không?

Liên Kiều lại dời tầm mắt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thật tươi: "Cuối cùng, tôi muốn mượn dịp này để thông báo rằng phòng thí nghiệm cá nhân của tôi đã chính thức hoạt động, hoan nghênh các bạn học gia nhập, xin hãy cùng tôi sáng tạo một xã hội giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa, thực hiện giá trị lớn nhất của mỗi người, sống một cuộc đời xuất sắc khác biệt, lời cuối cùng, chúc mọi người luôn mạnh khỏe, hạnh phúc trong cuộc sống, tiền vào như nước, đếm tiền tới mức mỏi tay, xin cảm ơn."

Dưới sân khâu yên tĩnh vài giây, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên cùng với tiếng hoan hô, tiếng kêu vang trời, sắp khiến nóc nhà bị hất tung.

Sau khi trận đấu kết thúc, một đám người ùa về phía Liên Kiều, vây cô ở giữa đám người đông nghìn nghịt, có người chúc mừng cô, có người bày tỏ sự ngưỡng mộ và sùng bái cô, cũng có người hỏi thăm tin tức về phòng thí nghiệm của cô.

Về cái cuối, Liên Kiều không nói nhiều mà lấy ba lô, phát tờ rơi cho mọi người, nói là tờ rơi nhưng lại giống thông báo tuyển dụng hơn, vị trí nào cần bao nhiêu người, tiền lương bao nhiêu, triển vọng của công ty, đều được viết rõ ràng.

Tiền lương cô trả còn cao hơn so với những phòng thí nghiệm khác, cuối năm còn có tiền thưởng, khiến mắt các bạn sinh viên tỏa sáng.

Liên Kiều rất biết cách mời chào, nói với bạn về lý tưởng, về tương lai, về lương bổng, kiểu gì cũng có cái phù hợp với bạn.

Có vài thí sinh tới tham gia thi đấu đang là sinh viên năm tư, cũng đang ở độ phải cân nhắc đi tìm việc làm.

Giải thưởng thi đấu lần này ngoài tiền ra thì còn giúp giới thiệu một công việc tốt, trước kia Kinh Nhân Đường có thể mời được hơn phần nửa vì bọn họ có tiếng là trả lương cao.

Nhưng nếu đều là làm công, thì tại sao lại không đầu nhập vào dưới trướng Liên Kiều chứ?

Cô đã thể hiện cho mọi người thấy thực lực mạnh mẽ, khiến ai cũng phải tâm phục khẩu phục.

Tuổi còn trẻ mà đã giỏi như vậy thì càng về sau càng khó lường, phải tranh thủ lúc cô còn chưa giàu sang để đi theo, sau này trở thành nhanh viên kỳ cựu thì mới có đãi ngộ khác biệt được chứ.

Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, hết thảy vừa mới bắt đầu, nói là phòng làm việc nhưng thật ra còn có công ty và nhà xưởng nữa, có rất nhiều vị trí nên cũng có nhiều sự lựa chọn, sau này ăn nên làm ra, những nhân viên kỳ cựu như họ cũng trở thành tầng lớp quản lý, là người có thực quyền quản lý cả bộ môn.

Còn Kinh Nhân Đường là cửa hiệu lâu đời trăm năm, tiền lương cao thật đấy nhưng không có cơ hội phát triển, làm giám đốc chi nhánh xem như là cao nhất rồi.

Trừ khi cực kỳ may mắn, năng lực cực giỏi thì mới có thể tiến vào tầng lớp quản lý.

Kinh Nhân Đường cũng có phòng thí nghiệm, có nhà xưởng, nhưng những vị trí cao và ngon đều bị người chiếm hết rồi.

Liên Kiều là hộ cá thể? Vậy thì đó cũng không phải hộ cá thể bình thường, sau lưng cô còn có một đại lão siêu cấp hiện diện, Liên Thủ Chính, có chuyện gì cũng có ông hỗ trợ, có thể bình thường được ư?

Nghĩ như vậy, mọi lại càng nhiệt tình hơn.

Liên Kiều hành động rất nhanh, khoanh vùng những người có ý với phòng thí nghiệm, cho họ xem dụng cụ thí nghiệm tiên tiến nhất và trò chuyện một chút với họ.

Qua một buổi trưa, cô đã tìm được một nhóm nòng cốt.

Cô lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra, chỉ còn chờ bọn họ ký vào nữa thôi.

Có vài người ký ngay tại chỗ, nhưng cũng có người muốn suy nghĩ cẩn thận hơn, Liên Kiều cũng không sốt ruột mà mời họ tới cửa hàng dược thiện của mình ăn một bữa, ăn xong bữa đó đầu óc cũng lâng lâng, cảm xúc kích động tột cùng.

Tiền, đúng là thứ tốt mà.

Chờ các đơn vị kịp phản ứng thì một nửa số thí sinh tham gia trận đấu đã bị cô tuyển vào dưới trướng rồi.

Đừng khôn vặt quá.

Hiệu trưởng La nghe nói chuyện này, khóe miệng giật giật, không khỏi nói với người bạn thân lâu năm rằng: "Mấy đứa nhỏ nhà ông đứa nào cũng lanh lợi hơn người, con gái ông lại còn hơn thế nữa, quả nhiên giống như những gì con bé đã nói, trận đấu này như tổ chức vì con bé vậy, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn."

Liên Thủ Chính cực kỳ đắc chí, cười tươi rói: "Không riêng gì năm nay, có lẽ những năm về sau con bé vẫn sẽ tới đây để tuyển người, ông cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com