Thật ra ông cũng có mặt tại hiện trường, chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc thấy con gái tỏa sáng rực rỡ, giành được giải nhất, tỏa sáng ngời ngời trên sân khấu, không cần nói cũng biết trong lòng ông kiêu ngạo biết bao nhiêu.
Sao con gái ông có thể tuyệt đến thế nhỉ?
Hiệu trưởng La lại càng tò mò hơn: "Nhắc tới thì đống dụng cụ thí nghiệm tiên tiến kia là ông tìm được đúng không, tìm giúp tôi một ít nhé? Tôi thấy mà thèm quá."
Liên Thủ Chính sa sầm nét mặt: "Không phải tôi tìm được."
"Sao lại thế được?" Hiệu trưởng La thấy sắc mặt ông không đúng lắm, trong lòng lấy làm lạ: "Thật sự không phải ông ư?"
"Ừ."
Hiệu trưởng La không hiểu, đây là chuyện tốt mà, sao trông ông không vui vẻ gì thế? "Ai mà hay thế? Giới thiệu cho tôi làm quen đi."
Trên mặt Liên Thủ Chính đầy vẻ kháng cự: "Không."
Hiệu trưởng La lại càng thấy kỳ quái hơn: "Lão Liên, nhỏ mọn như vậy không giống ông chút nào."
Vẻ mặt Liên Thủ Chính thản nhiên: "Đó là người quen của Liên Kiều, không phải của tôi."
Ông có thể nói tất cả đều là do Thẩm Kinh Mặc phí công phí sức tìm từ Mỹ về hay không? Chỉ để khiến bạn gái vui thôi.
Đương nhiên là không rồi.
Ông càng nghĩ càng thấy khó chịu: "Được rồi, đi thôi."
Hiệu trưởng La ở sau lưng ông còn nói thêm một câu: "Buổi tối tôi tới ăn ké một bữa, nhớ gọi cho tôi một phần canh vịt già đông trùng hạ thảo nhé."
Hầm vịt già ba năm mấy tiếng, sau đó thêm đông trùng hạ thảo vào hầm nhừ, cực kỳ bổ dưỡng, đề cao khả năng miễn dịch của cơ thể, sau khi ông ăn được vài lần thì phát hiện tật hai chân lạnh như băng vào mùa đông khi xưa đã đỡ hơn nhiều.
Liên Thủ Chính: "..."
Bên kia, Liên Kiều đã chốt tất cả mọi chuyện, An Tâm cũng đồng ý bằng miệng rằng sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập phòng thí nghiệm của cô.
Liên Kiều vô cùng vui vẻ, An Tâm có năng lực rất giỏi, hai người đã tạo thành ăn ý, sau này để cô ấy làm trợ thủ của cô thì còn gì bằng.
Liên Kiều tính viết một lá thư cho Hứa Gia Thiện, để hai anh em họ tới đây hỗ trợ.
Phòng thí nghiệm và cửa hàng dược thiện đều cần có người giám sát thay cô, chờ tới khi mua được đất còn phải xây nhà xưởng, cũng cần người quản lý, chỗ nào cũng cần người.
Hiện tại cô đang dùng những nhân viên nòng cốt của anh hai, nhưng dù sao cũng phải đào tạo ra người của mình chứ.
Cô vừa suy nghĩ vừa đi ra cổng trường, một bóng người cản đường đi của cô: "Bạn học Liên Kiều."
Liên Kiều bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Thẩm Không Thanh: "Ngài Thẩm, có chuyện gì ư?"
Thẩm Không Thanh nhìn chằm chằm vào cô, là một đôi mắt đen trắng rõ ràng, có sự xinh tươi của thiếu nữ nhưng cũng có nét điềm tĩnh mà người thường không có được.
"Tôi không có ý xúc phạm, chỉ là muốn thử xem trình độ của cháu thôi, dù sao cháu cũng là học trò duy nhất của Liên Thủ Chính, khó mà không khiến người khác tò mò."
Ông ta rất tò mò, dưới áp lực lớn như thế, sao cô có thể cư xử thản nhiên, đối mặt với nguy cơ lại không sợ, rối loạn không hoảng.
Lúc ông ta hai mươi tuổi cũng không làm được như vậy.
Càng lạ hơn nữa là, sao người bảo thủ như Liên Thủ Chính có thể dạy ra một học trò ngạo nghễ phóng khoáng tự tin như thế?
Liên Kiều nhướng mày, cười như không cười: "Vậy, tôi phải cảm ơn ông sao?"
Cá tính của cô là rất dứt khoát, khiến người ta khó mà quên được.
Vẻ mặt Thẩm Không Thanh bình tĩnh, cứ như không nhìn thấy sự trào phúng trong mắt cô: "Tôi tin là nhất định cháu sẽ có cách để giải vây, và kết quả chứng minh tôi không nhầm điều này."
Đây xem như là ông ta đang giải thích chuyện tự lên sân khấu làm khó cô hay sao? Liên Kiều từ chối cho ý kiến, lời ông ta không thể tin được, nghe cho biết là được rồi.
Thẩm Không Thanh lại lần nữa cảm nhận được sự khó chơi của cô: "Tôi tới tìm cháu là vì muốn bàn chuyện hợp tác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hợp tác?" Liên Kiều cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Trên mặt Thẩm Không Thanh mang theo nụ cười hiền lành: "Cháu có tài năng vượt trội, còn tôi thì cần càng nhiều nguồn lực trẻ trung càng tốt, nếu phòng thí nghiệm của cháu hợp tác với Kinh Nhân Đường, giao cho Kinh Nhân Đường sau khi có sản phẩm thì sẽ được chia hai tám, cháu tám tôi hai, tôi dám đảm bảo đây là điều kiện có một không hai, đối với cháu mà nói thì đây là một cơ hội tuyệt vời."
Điều kiện này quá tốt, đến mức chưa từng nghe nói qua, nhưng Liên Kiều đáng giá.
Ông ta thấy được tiềm lực khổng lồ từ trên người cô.
Liên Kiều mím môi, cô chỉ muốn tuyển hết những nhân tài ưu tú, còn ông ta thì lại muốn bao trọn phòng thí nghiệm của cô.
Không hổ là người đứng đầu Kinh Nhân Đường, là nhân vật có tiếng tăm, có tầm nhìn xa trông rộng, đúng là tinh mắt, năng lực ứng biến cũng rất cao.
Đối thủ như vậy cũng đáng để tán thưởng.
"Nhưng tôi nghĩ, ngài Liên Thủ Chính cũng rất vui lòng cho tôi điều kiện này."
Không mang thành quả cho người nhà mà lại cho người ngoài thì có khác gì ăn cây táo rào cây sung đâu, nói khó nghe hơn thì là vong ơn phụ nghĩa, làm người trơ trẽn.
Cô thấy được cái hố sâu thẳm phía sau điều kiện hậu hĩnh kia, trông thì có vẻ là gấm hoa rực rỡ, nhưng thật ra lại là thứ xa vời vợi.
Thẩm Không Thanh cho là mình đã đánh giá cô đủ cao rồi, tự chạy tới đây để chèo kéo, nhưng tới giờ phút này ông ta mới phát hiện cô còn thông minh hơn những gì ông ta tưởng tượng.
"Khác nhau chứ, nếu cháu chọn hợp tác với ông ta thì hào quang cả đời cháu sẽ bị Liên Thủ Chính bao phủ, người khác sẽ không tin thành tựu cháu đạt được, chỉ cho rằng đó là nhờ có Liên Thủ Chính che chở. Còn nếu hợp tác với tôi thì khác, cháu sẽ vượt xa ông ta, hưởng thụ vinh quang một mình..."
Liên Kiều càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, tưởng cô là con nhóc chưa trải sự đời đúng không.
"Ông đang tính giành người với ông ấy à? Sao tôi cứ có cảm giác là ông có lòng thù địch với nhà họ Liên nhỉ? Có phải ảo giác của tôi không?"
Thẩm Không Thanh rất thản nhiên: "Hai nhà chúng tôi là đối thủ cạnh tranh, điều này ai cũng biết cả."
Ông ta cười khẽ: "Cháu có thể từ từ suy nghĩ, tôi tin cháu là người thông minh, sẽ đưa ra lựa chọn thông minh nhất."
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: "Không chỉ thông minh mà còn là một cô gái hiền lành đáng yêu nữa."
Là Thẩm Kinh Mặc, không biết anh đến đây từ khi nào.
Thẩm Không Thanh lặng đi một chút: "Kinh Mặc, hai đứa quen nhau sao?"
Thẩm Kinh Mặc bước nhanh tới bên cạnh Liên Kiều, nói với vẻ rất đắc chí: "Chú út, để cháu giới thiệu, đây là bạn gái cháu, cô Liên Kiều."
"Cái gì?" Thẩm Không Thanh kinh ngạc không thôi.
Liên Kiều cười tủm tỉm nói: "Ngài Thẩm, nghe nói nghe nói nhà ông và nhà ông ấy đã tách ra ở riêng rồi, để tị hiềm, tôi dành phải từ chối ông thôi, đúng là tiếc quá đi mất."
Nói là tiếc nhưng trên mặt lại cười xán lạn, vậy là có ý gì?
Thẩm Không Thanh: "..."
Cháu trai ông ta và học trò của Liên Thủ Chính yêu đương với nhau? Đây... Rốt cuộc là thứ nghiệt duyên gì? Là nguyền rủa!
Sắc mặt của ông ta rất xấu: "Liên Thủ Chính có biết không?"
Tất nhiên Thẩm Kinh Mặc sẽ gật đầu sảng khoái: "Biết chứ, ngày đâu tiên bọn cháu xác định quan hệ đã báo cho ông ấy biết rồi."
Thẩm Không Thanh không thể tin được: "Ông ta không đuổi cháu ra khỏi sư môn?"
Liên Kiều không vui: "Sao có thể? Ông ấy là một người đàn ông tốt hoàn mỹ, nhân hậu khoan dung, yêu quý người thân bạn bè, y thuật giỏi giang nhân phẩm cao đẹp..."
"Ông ta cho phép hai đứa đến với nhau à?" Thẩm Không Thanh sốt ruột cắt ngang, tông giọng còn cất cao hơn mấy tông.