Ra vẻ đáng yêu, Thẩm Kinh Mặc nhịn không được nắm bàn tay nhỏ bé của cô, hôn lên: "Bạn gái của anh đáng yêu quá."
Phát cơm chó như điên, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Vẻ mặt Thẩm Không Thanh trầm như nước, thúc giục với vẻ mất kiên nhẫn: "Hai đứa còn chưa trả lời chú."
Thẩm Kinh Mặc khó hiểu hỏi lại: "Tại sao lại không đồng ý? Chúng cháu xứng lứa vừa đôi thế này mà."
Liên Kiều chỉ lẳng lặng nhìn, Thẩm Không Thanh như bị cái gì đó kích thích, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao có thể như thế được? Chú không tin!"
Ông ta chạy như một cơn gió, Liên Kiều thấy vậy thì giật mình ngơ ngác: "Ông ta bị gì thế?"
Thẩm Kinh Mặc lại hoàn toàn không thèm để ý: "Mặc kệ đi, để anh dẫn em đi ăn cơm Tây, chúng ta làm tiệc chúc mừng nào."
Trong tiệm cơm Tây, Thẩm Kinh Mặc gọi một phần bít tết ăn kèm với gan ngỗng, mỳ ý tôm hùm, súp kem nấm, Liên Kiều gọi cánh gà nướng xốt mơ, mỳ ý nấm truffle, salad hoa quả, một phần bánh kem phô mai và khoai tây nghiền.
Lâu lâu mới đi ăn một lần nên cô muốn nếm thử hết.
Ăn không hết cũng không sao, để Thẩm Kinh Mặc xử luôn là được vì anh ăn rất khỏe.
Thẩm Kinh Mặc cầm d.a.o nĩa lên: "Ăn cơm Tây rất đơn giản, thấy cách nào tiện thì cứ dùng cách đó, không có quy định đặc biệt nào..."
Anh chỉ muốn lặng lẽ dạy Liên Kiều cách để dùng cơm Tây, nhưng còn chưa nói xong đã thấy Liên Kiều cầm nĩa lên bằng cử chỉ rất tao nhã, xoay một vòng đã lấy được mỳ ý lên.
Cử chỉ lưu loát tự nhiên, chuẩn mực giống như đã từng học khóa lễ nghi dùng cơm Tây vậy.
Sao anh vẫn luôn cho rằng cô chưa từng ăn cơm Tây nhỉ? Có lẽ, là do ấn tượng đâu quá sau sắc.
Khi đó, cô còn không có đủ một trăm đồng, vậy mà vẫn hung hăng cho gã đàn ông cặn bã một bài học.
Liên Kiều phát hiện tiệm cơm Tây này có hương vị rất chính tông, hèn chi mới có nhiều khách thế này.
"Không có, nhưng em thông minh mà, nhìn một cái là biết thôi."
Được rồi, thiên tài là không thể dùng lẽ thường để giải thích như thế, Thẩm Kinh Mặc cũng không nghĩ nhiều mà bóc bỏ tôm hùm cho cô ăn.
Liên Kiều rất thích ăn tôm cua, nhưng lại không thích việc bóc vỏ.
Thẩm Kinh Mặc gọi một chai rượu vang đỏ, rót cho mỗi người một ít.
Anh nâng ly rượu lên, nói: "Chúc mừng em, Liên Kiều, giành được hai giải quán quân, em không biết lúc anh ngồi dưới sân khấu đã thấy kích động tới mức nào đâu, anh chỉ ước gì có thể nói cho mọi người biết, đây làa bạn gái của anh."
"Ha ha ha." Liên Kiều rất vui, cười vô cùng ngọt ngào.
Thẩm Kinh Mặc không chỉ chuẩn bị cơm Tây mà còn lấy ra một cái hộp gấm: "Còn có quà nữa."
Liên Kiều ngơ ngác, phản ứng đầu tiên là, đừng nói đây là nhẫn kim cương dùng để cầu hôn đấy nhé?"
Nhưng khi cô nhận hộp để xem thì thấy đó là một cái vòng cổ hồng ngọc và một đôi hoa tai hồng ngọc, là một bộ.
Chất lượng rất tốt, không có tạp chất, là đá quý hạng nhất, kiểu dáng cũng rất đặc biệt.
Liên Kiều vừa mừng vừa sợ: "Đẹp quá, đắt lắm đúng không? Sao tự dưng lại nghĩ tới chuyện tặng trang sức cho em?"
"Không phải em thích mấy thứ này sao? Vậy nên anh đã tìm được để đặt làm một bộ." Thẩm Kinh Mặc thấy cô thích, anh cũng rất vui.
Liên Kiều không ngờ anh lại tỉ mỉ như thế, lúc trước chỉ nhắc tới một lần mà anh đã ghi tạc trong lòng rồi.
"Cảm ơn, em rất thích."
Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ, chỉ cần là bạn gái thích thì anh đều sẽ mua hết.
"Lần sau lại mua ngọc lục bảo, ngọc bích, kim cương, trân châu cho em."
"Được." Trong lòng Liên Kiều thấy ngọt như mật, cười mi mắt cong cong.
Hai người uống rượu vang đỏ, nói nói cười cười, không cần nói cũng biết đang vui vẻ cỡ nào.
Bỗng dưng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Em gái, sao em lại ở đây?"
Liên Kiều lập tức ngẩng đầu lên, ngay sau đó là sửng sốt: "Anh cả."
Người anh cả này của cô ngâm mình trong phòng thí nghiệm bất kể ngày đêm, đến nhà họ Liên còn không chịu về, vậy mà giờ lại mặc tây trang phẳng phiu đi ăn cơm Tây với người khác sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sốc! Sốc quá đi mất!
Cô nhìn về phía cô gái đứng cạnh anh ấy, trông rất xinh và thông minh: "Vị này là?"
Cậu cả Liên mất tự nhiên ho khan một tiếng, vành tai hơi ửng đỏ, anh ấy bị giáo viên hướng dẫn đuổi ra ngoài đi xem mắt.
"Sao em lại chạy đi ăn cơm Tây với Thẩm Kinh Mặc?"
Thẩm Kinh Mặc giành quyền nói trước: "Người yêu hẹn hò thì đương nhiên phải tới tiệm cơm Tây lãng mạn chứ sao."
Cái giọng khoe mẽ này chọc tức người khác quá.
Đã lâu rồi cậu cả Liên không về nhà nên tin tức chậm chạp, anh ấy bùng nổ ngay tại chỗ: "Cái gì?Cậu dám lừa em gái tôi hả."
Trong lòng cánh đàn ông nhà họ Liên thì em gái nhà họ ngây thơ trong sáng, cái gì cũng không hiểu.
Thẩm Kinh Mặc đã sớm đoán được sẽ như thế này: "Tụi em sẽ kết hôn với nhau."
Cậu cả Liên tức giận quát: "Tôi không đồng ý."
Thẩm Kinh Mặc thấy rất cạn lời, đàn ông nhà họ Liên có thể có lý trí một chút được hay không? Sao người nào người nấy đều mất bình tĩnh dữ vậy.
"Nhưng bác trai đồng ý rồi."
"Không thể nào." Cậu cả Liên rất hiểu cha mình, tuyệt đối không muốn gả con gái đi sớm: "Em gái à, tập trung học tập, cố gắng làm việc đi, chờ sau khi em hai mươi lăm tuổi rồi anh sẽ giới thiệu cho em người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, yêu đương năm năm là có thể kết hôn."
Anh ấy đã quy hoạch rõ ràng cho em gái rồi, hai mươi lăm tuổi yêu đương, ba mươi tuổi kết hôn, ba mươi mốt tuổi sinh con.
Liên Kiều: "..." Muốn mắng nhiều quá nên chán không thèm nói nữa.
"Anh cả à, anh có hẹn với người khác, mau đi ăn đi."
Cậu cả Liên rất muốn lôi Liên Kiều đi ngay nhưng nhìn người bên cạnh, anh ấy chỉ có thể nhịn xuống thôi.
Dù sao cũng phải nể mặt giáo viên hướng dẫn!
Nhưng trong quá trình dùng bữa anh ấy không thể tập trung nổi, thường xuyên quay đầu nhìn một cái.
Cuối cùng cô gái đối diện cũng không nhịn nổi nữa: "Liên Đỗ Trọng."
"Hả?" Liên Đỗ Trọng lại nhìn một cái, cứ sợ em gái mình chịu thiệt.
Nhưng anh ấy không nghĩ rằng, ở chỗ công cộng thì có thể làm gì được chứ?
Người bình thường thông minh, đụng phải chuyện liên quan đến Liên Kiều cũng trở nên mất lý trí.
Kỷ Duyệt Nhiên khẽ thở dài một hơi: "Anh làm như vậy sẽ khiến em mất mặt lắm, ít nhất thì cũng nên chờ qua bữa cơm này chứ."
Cô ấy vốn tới đây với tâm trạng vui sướng ngập tràn, ấy thế mà...
"Thành thật xin lỗi." Liên Đỗ Trọng cũng biết mình làm quá, nhưng lại không thể kiểm soát được hành vi của mình.
Kỷ Duyệt Nhiên nhìn người đàn ông thiên tài này, tuổi còn trẻ đã có thành tựu riêng rồi, còn giữ mình trong sạch, rất khó tìm được.
Cô ấy quyết định cho hai người thêm một cơ hội nữa: "Đây là em gái ruột của anh sao? Sao em nghe cô giáo nói anh chỉ có hai người em trai thôi mà?"
Giáo viên hướng dẫn của cô ấy và giáo viên hướng dẫn của Liên Đỗ Trọng là một cặp vợ chồng, thế nên mới sắp xếp cho hai người họ xem mắt nhau.
Liên Đỗ Trọng mím môi, nói: "Ừ, có hai người em trai."
Anh ấy vẫn không quên lời cảnh cáo của cha.
Kỷ Duyệt Nhiên không hiểu: "Vậy, cô ấy thì sao?"
Liên Đỗ Trọng tùy ý lấy cớ: "Là học trò của cha anh."
Kỷ Duyệt Nhiên thay đổi sắc mặt, không phải ruột thịt? Vậy mà lại để ý sốt ruột như thế...
"Đi xem mắt với em, có phải khiến anh thấy khó xử lắm không?"
Ít nhất thì chỉ số thông minh của Liên Đỗ Trọng vẫn còn hoạt động: "Không có, khá tốt."
Cũng không thể làm con gái người ta xấu hổ được.
Kỷ Duyệt Nhiên hít sâu một hơi: "Thật ra, cô giáo hay nhắc về anh với tụi em, nói rằng anh là một thiên tài rất xuất chúng, chỉ số thông minh rất cao, cho nên mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng em không thấy xa lạ gì với anh."