Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 141



Khóe miệng Liên Kiều giật giật, con mắt nào của anh ấy thấy cô còn là con nít hả?

Người mười chín tuổi, dù thế nào cũng không còn là con nít nữa, mà có khi cô sống tới lúc chín mươi tuổi, bọn họ vẫn còn cảm thấy cô là con nít.

Chuyện này cũng giống như chuyện con cái mãi mãi là trẻ con trong mắt cha mẹ vậy.

Đây gọi là ấn tượng của người nhà.

Mà thôi, mau nói lảng sang chuyện khác: "Cha ơi, con thấy anh cả đi hẹn hò với một chị gái đấy."

Hai mắt Liên Thủ Chính sáng lên, tốt quá, ông nói với vẻ mừng rỡ: "Thằng cả, tuổi tác của con không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc phải thành gia lập nghiệp rồi, phải biết nắm bắt cơ hội, tranh thủ hoàn thành chuyện lớn đời người sớm một chút."

Liên Đỗ Trọng thấy đau đầu: "Chúng ta đang nói chuyện của Liên Kiều mà."

Liên Kiều cười ranh mãnh: "Em cảm thấy chuyện của anh cả quan trọng hơn, anh chưa lập gia đình, anh hai anh ba cũng ngại không dám yêu đương, sợ làm tổn thương trái tim nhạy cảm của anh, anh mau kết hôn đi."

Một bóng người đi tới, đúng lúc nghe thấy lời này: "Cái gì? Anh cả muốn lập gia đình ư? Chúng ta sắp có chị dâu à? Đối phương là ai? Nhà ở đâu? Khi nào làm đám cưới?"

Là cậu hai Liên, trông anh ấy đầy mỏi mệt, không biết là đi đâu mới về.

"Nói bậy bạ gì đó, chỉ là một lần xem mắt thôi." Đối mặt với em trai em gái không đáng tin, Liên Đỗ Trọng thấy mệt mỏi quá.

Liên Kiều bưng trà đưa nước rất nhiệt tình, còn đưa bánh ngọt anh cả mua về tới trước mặt anh hai: "Anh hai mau ăn đi."

Cậu hai Liên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, đúng là có em gái sướng hơn mà.

Anh ấy ăn ngấu nghiến hết đống bánh ngọt, uống một bình trà trái cây, rồi mới lấy từ trong túi ra một món đồ: "Em gái, quà gặp mặt cho em, bây giờ bổ sung nhé."

Qùa gặp mặt? Liên Kiều đã quên mất chuyện này, tiện tay cầm lên xem, ngay sau đó sững người, anh hai mua cho cô một miếng đất ở khu vực ngoại ô Bắc Kinh cho cô, khoảng năm mẫu: "Anh hai."

Cậu hai Liên xoa đầu cô, nói: "Anh mua hai miếng đất nối liền nhau, một miếng cho em mở nhà xưởng, một miếng anh dùng làm xưởng thực phẩm, có thích không?"

Miếng đất của riêng anh ấy là mười mẫu, đủ để anh ấy dùng rồi. Mua đất liền nhau cũng rẻ hơn một chút.

Trong lòng Liên Kiều vô cùng vui vẻ: "Thích ạ, nhưng là quý quá."

"Chúng ta là anh em, không nói chuyện tiền nong." Mặc dù cậu hai Liên rất mệt nhưng tâm trạng lại rất tốt: "Chuyện mua đất thuận lợi như vậy, cũng là nhờ phúc của em đấy."

Liên Kiều không hiểu được: "Dạ? Em sao?"

Cậu hai Liên nhắc nhở một câu: "Không phải em cứu người nhà họ Kỷ à?"

"Nhà họ Kỷ?" Liên Kiều suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó: "Em từng cứu một đứa nhỏ nhà họ Kỷ, tên là Đậu Đậu, cha thằng bé tên Kỷ Thần."

"Đúng, chính là nhà họ." Cậu hai Liên cười sang sảng, bác cả của Đậu Đậu là người quản lý chuyện này, vừa nghe thấy tên Liên Kiều đã hỗ trợ hết mình.

Còn bên anh ấy thì cứ theo các bước hợp pháp, cũng không trả tiền thiếu xu nào, bên kia có ý hỗ trợ, cho anh ấy chọn hai miếng đất liền nhau tùy thích, giấy tờ cũng làm xong rất nhanh, các phân đoạn cũng không bị kéo dài trì hoãn.

Phải biết rằng, muốn làm gì liên quan đến cơ quan nhà nước đều rất phiền toái, phải mời ăn tặng quà, còn phải nhờ vả đủ loại quan hệ mới được.

Nhưng chỉ cần bất cẩn một chút, bị cản tại một phân đoạn thôi là bạn sẽ phải chạy tới chạy lui rất mệt.

Rõ ràng là chuyện có thể giải quyết xong trong một lần, vậy mà lại chia ra làm bốn năm lần, không nói rõ ràng hồ sơ bạn phải chuẩn bị, lại bắt bạn bổ sung năm lần bảy lượt, khiến bạn khổ không nói nên lời.

Đương nhiên, với mạng lưới quan hệ mà cậu hai Liên tích cóp được nhiều năm qua thì không tới mức đó, nhưng cũng phải mất tiền đó.

Mặc dù Liên Kiều cứu người nhưng lại không để trong lòng, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ở trong mắt người khác lại là ân cứu mạng.

"Xem ra là nên làm nhiều chuyện tốt hơn."

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Cậu hai Liên thấy được nhu cầu thị trường, quyết định mở xưởng thực phẩm, người dân lấy cái ăn làm trời, theo làn gió cải cách mở cửa, túi tiền của mọi người cũng rủng rỉnh hơn xưa, nhu cầu đối với vật chất sẽ càng ngày càng nhiều, anh ấy phải chuẩn bị trước mới được.

"Để hôm nào anh dẫn em đi xem, đến lúc đó cùng xây nhà xưởng, em muốn xây thế nào thì cứ nói trước với anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Vâng." Liên Kiều chợt nhớ tới một sự kiện: "Cha ơi, Thẩm Không Thanh muốn đào góc tường của cha đấy."

Liên Thủ Chính đang nhấm nháp rượu, ăn đậu phộng, đột nhiên nghe nói thế thì hơi ngơ ngác: "Gì cơ?"

Liên Kiều báo trước cho ông biết: "Muốn thuyết phục con làm việc cho ông ta."

Cô cảm thấy Thẩm Không Thanh là người rất nguy hiểm, không đơn giản như vẻ ngoài, cũng không rộng lượng như thế.

Sắc mặt Liên Thủ Chính trầm xuống, mấy năm nay nước giếng không phạm nước sông, cuối cùng bây giờ cũng hết nhịn nổi rồi đúng không?

Cậu hai Liên cười lạnh một tiếng: "Không biết xấu hổ, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ."

"Vô sỉ." Cậu cả Liên càng thẳng thắn hơn: "Em gái à, em đừng dang díu mập mờ với người nhà họ Thẩm nữa, cắt đứt với thằng nhóc kia đi."

Liên Kiều cười ha ha: "Anh cả, Thẩm Kinh Mặc có thể theo họ Liên giống em."

Người nhà họ Liên: "..." Không, chúng tôi không cần!

.....

Nhà ga, dòng người đông đúc, lữ khách lui tới như tạo thành dòng nước lũ, vừa ồn ào vừa náo nhiệt.

Hai chàng trai trẻ tuổi vác hành lý, cố gắng chen chúc khỏi đám người để xuống xe lửa, nhưng dòng người tấp nập lại nhanh chóng bao phủ lấy họ.

Hai người ngơ ngác nhìn xung quanh, bối rối không thôi, đây là thủ đô sao?

Đông người quá, xa lạ đến mức khiến người ta sợ hãi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh họ, Tiểu Gia."

Hứa Gia Thiện lập tức quay đầu nhìn, thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi sóng vai đi tới, ai cũng mặc áo sơ mi trắng và quần jean, bên ngoài phủ thêm một cái áo gió màu nhạt, trông vô cùng bắt mắt.

"Em họ."

Anh ấy hơi không dám nhận, cô gái trước mắt thay đổi quá lớn, trở nên trắng trẻo hồng hào, mắt ngọc mày ngài, khí chất cũng có sự thay đổi lớn.

Bầu không khí ở địa phương nào sẽ dưỡng ra người của địa phương đó, trông cô giống con gái thủ đô hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ gầy gò đen nhẻm ngày xưa.

Hứa Tiểu Gia chạy qua, ôm chặt lấy Liên Kiều, vành mắt đỏ bừng: "Chị họ, em và anh trai đều nhớ chị lắm đấy."

Thật sự rất nhớ, lúc còn sống trong cùng một thành phố thì không cảm thấy gì, nhưng từ khi cô tới thủ đô, cậu ấy lại cảm thấy như mình vừa mất đi một người thân, trong lòng hụt hẫng, đầy hoang mang rối loạn.

Cho dù anh trai có an ủi nhiều cỡ nào cũng không thể vỗ về được khoảng trống và sự sợ hãi trong lòng cậu ấy.

Vậy nên khi cô gọi một cú điện thoại tới bảo họ đến thủ đô, cậu ấy đã tới mà không do dự chút nào.

Ở thành phố xa lạ này có chị họ!

Liên Kiều vừa giơ tay lên tính vỗ bả vai cậu ấy, an ủi vài câu thì đã bị Thẩm Kinh Mặc kéo ra.

Thẩm Kinh Mặc dùng một tay ôm lấy Liên Kiều, một tay vươn ra, tươi cười niềm nở nói: "Tiểu Gia, nào, chúng ta làm quen lại lần nữa, anh là anh rể của em."

Hứa Tiểu Gia giật mình: "Hả hả, chị họ, chị kết hôn rồi hả?"

Hứa Gia Thiện cũng nhìn sang, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực.

Liên Kiều thấy rất cạn lời, cô mới bao lớn đâu, sao bọn họ không dùng đầu óc để suy nghĩ đi? Có khả năng không?

"Là bạn trai, còn chuyện có thể lên chức không thì phải xem biểu hiện nữa."

Thẩm Kinh Mặc cười nói: "Anh của ta biểu hiện của anh rất hoàn mỹ, có thể cho mộ trăm điểm."

Anh em nhà họ Hứa nhìn nhau, hóa ra chỉ là một cú lừa thôi.

Dù biết anh có ý với chị họ từ lâu nhưng không ngờ anh lại nhanh tay lẹ chân đến thế.

"Bạn gái à, em cảm thấy thế nào?" Thẩm Kinh Mặc cười rất tươi, da mặt dày vô đối.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com