Liên Kiều không thèm để ý tới anh mà gọi anh em nhà họ Hứa đi theo mình.
Thẩm Kinh Mặc cũng không tức giận, chỉ nhún vai rồi cười đi theo.
Anh em nhà họ Hứa kể cho cô nghe vài chuyện về huyện, lò gạch đã được giao hoàn toàn cho người nhà họ Tô, hằng năm chỉ cần chờ chi hoa hồng là được, còn tiệm tạp hóa kia thì giao cho Thạch Đầu xử lý, vì chia cho anh ta hai mươi phần trăm lợi nhuận tất nhiên anh ta sẽ ráng bỏ công.
Thật ra, trước khi cô tới thủ đô đã chuyển tiệm tạp hóa cho anh em nhà họ Hứa rồi, đương nhiên, không bao gồm cửa hàng.
Cô cách quá xa, mà đó cũng chỉ là chút tiền lẻ, thế nên dứt khoát giao luôn cho họ.
Bọn họ xử lý như thế nào, cô cũng không thèm hỏi.
Liên Kiều thấy ngôn hành cử chỉ của họ có tiến bộ rất lớn, quả nhiên là cần phải rèn luyện nhiều mới được.
"Hai người xây nhà ở thôn Thanh Thủy rồi à?"
Hứa Gia Thiện gật đầu: "Đúng, mượn chuyện lò gạch để nhờ người trong thôn hỗ trợ, chỉ mất mấy ngày là xây xong rồi, dù thế nào thì đó cũng là quê quán của chúng ta, lúc về tảo mộ cũng có nơi để dừng chân."
Xây ba gian nhà ngói, xem như nhà tổ, sau này cũng sẽ có lúc trở về.
Trưởng thôn đổi sang người khác, trưởng thôn mới nhậm chức có ý định làm thân với họ, đồng ý sẽ trông chừng nhà tổ giúp nên bọn họ không có gì phải lo lắng cả.
Anh em nhà họ Hứa ngồi trong xe, nhìn đường phố thủ đô, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.
Không hổ là thủ đô, phồn hoa náo nhiệt, người cũng đông đúc.
Liên Kiều dẫn bọn họ tới căn nhà mới đối diện trường học trước, Hứa Tiểu Gia sợ ngây người: "Chị họ, những cửa hàng mặt tiền này là của chị hết hả?"
Sáu cửa hàng mặt tiền ở thủ đô, lại còn hai tầng nữa! Đó phải mất bao nhiêu tiền đây.
Liên Kiều chỉ từng cái cho họ xem: "Đúng vậy, cửa hàng dược thiện cũng là chị mở, tiệm thuốc là của cha chị, phía sau này mới là nhà mới, còn tòa nhà này là phòng thí nghiệm."
Có loại hào khí là cô nhận thầu hết cả con phố.
Hứa Tiểu Gia nhìn hoa cả mắt, với tốc độ mua nhà này thì ai cũng không thể bằng chị họ.
Căn nhà hai tầng kiểu Tây được cải tạo thành phòng thí nghiệm, cả hai tầng trên dưới đều lắp cửa sổ trong suốt, dụng cụ thiết bị đều đã lặp đặt xong, từng lớp khóa cửa mang tới cảm giác không tầm thường.
Hai bên trái phải lằ hai dãy phòng ở mới xây, dùng để làm phòng nghỉ cho nhân viên, tiêu chuẩn bốn người một phòng, đều có nhà vệ sinh.
Liên Kiều chừa lại một gian phòng tốt nhất, nói: "Gian này cho anh em hai người ở đấy."
Tường sơn trắng, sàn nhà lát đá cẩm thạch, trong phòng bày hai cái giường, hai cái bàn làm việc, còn có một cái tủ quần áo, cái khiến người ta hài lòng nhất là có một nhà vệ sinh riêng, trông hơi giống khách sạn.
Liên Kiều đã mua đủ đồ dùng sinh hoạt cho bọn họ, trong tủ quần áo có treo vài bộ quần áo, nghĩ ra được cái gì là cô mua đủ hết rồi.
"Mấy thứ này đều là cho hai người, dùng thoải mái, chuyện cơm nước thì có thể tới căn tin trường đại học chúng em để ăn, vừa rẻ vừa tiện, cầm hai tấm thẻ cơm này đi."
"Đây là hai tấm thẻ để vào nghe giảng bài, bất cứ lúc nào cũng có thể vào nghe giảng, nhưng phải tuân thủ quy định của trường, phải khiêm tốn."
Ăn mặc ngủ nghỉ đều được cô tính tới hết rồi, sự nhiệt tình của cô khiến cảm giác băn khoăn trong lòng anh em nhà họ Hứa dần dần biến mất: "Em họ, em suy nghĩ chu đáo quá."
Nếu Liên Kiều đã bảo họ tới đây thì tất nhiên sẽ chuẩn bị sẵn sàng: "Tạm thời cứ làm quen hoàn cảnh một chút, đi dạo chơi xung quanh, thứ hai bắt đầu làm việc, có vấn đề gì không?"
"Không có không có." Hứa Gia Thiện chỉ ước gì có thể làm việc ngay lập tức, chỉ có làm việc mới có thể khiến anh ấy yên lòng.
Thành phố lớn phồn hoa khiến anh ấy có cảm giác mình chỉ nhỏ bé như một con kiến.
Hứa Tiểu Gia dè dặt mở miệng: "Chị họ, em có thể mở tiệm tạp hóa tiếp được không?"
Khóe miệng Liên Kiều giật giật, thằng bé này có chấp niệm sâu sắc với tiệm tạp hóa thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trước mắt thì xây dựng nhà máy giúp chị đã."
Bọn họ có kinh nghiệm xây nhà xưởng nên chuyện này cũng không khó.
Hứa Tiểu Gia sửng sốt: "Chị lại mở xưởng à? Vẫn là lò gạch sao?"
Liên Kiều lắc tay: "Không phải, là mỹ phẩm có nhiều lợi nhuận hơn."
Cô tính để cho Hứa Gia Thiện quản lý nhà xưởng, anh ấy có kinh nghiệm tương quan, cũng đi học ké những chương trình học có liên quan.
Còn khâu nghiên cứu phát triển trong phòng thí nghiệm là quan trọng nhất nên cô sẽ tự mình phụ trách.
Mỹ phẩm là gì, anh em nhà họ Hứa không rành lắm, nhưng lại nghe hiểu từ có nhiều lợi nhuận hơn.
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười nhìn cô, cảm thấy bạn gái nhà mình vừa đẹp vừa tốt.
Cô nhiệt tình như thế, anh ủng hộ hết mình.
"Chúng ta đi ăn trước đi, bọn họ đi xe lửa mấy ngày nên hẳn là vừa đói vừa mệt rồi."
Liên Kiều cười gật đầu: "Đi thôi."
Giữa trưa cửa hàng dược thiện không có mở cửa nhưng trong cửa hàng vẫn có người, người nọ nghe thấy động tĩnh nên ra xem: "Liên Kiều, cậu tới rồi à, mấy món cậu bảo tớ chuẩn bị đã xong cả rồi, có thể ăn."
Là Trần Đan Bình, bây giờ cô ấy không có tiết nên vội vàng tới nấu mấy món dược thiện.
"Làm phiền rồi." Liên Kiều cười rồi giới thiệu thay bọn họ: "Đây anh họ tớ, Hứa Gia Thiện, em họ tớ, Hứa Tiểu Gia, còn đây là bạn học của em, Trần Đan Bình. Cô ấy giỏi giang lắm, cửa hàng này do cô ấy quản lý, còn có tay nghề nấu dược thiện rất ngon."
Trần Đan Bình ngượng đỏ mặt: "Dược thiện là Liên Kiều dạy, cửa hàng này cũng không nhiều việc để làm, thế nên không có gì vất vả cả."
Năm giờ chiều mở cửa, đến mười giờ đóng cửa, vừa lúc cô ấy có thời gian rảnh trong khung giờ đó, Liên Kiều lại trả lương cao, nhân viên quản lý là bốn mươi đồng một tháng, nhưng nguồn thu lớn hơn vẫn là tiền nấu dược thiện, được tính theo đĩa, loại kém hai đồng, loại thường năm đồng, còn loại cao cấp là tám đồng.
Một đêm làm tám đĩa, thường thì có thể nhận được khoảng ba bốn mươi đồng, cô ấy và Tần Lộ chia nhau làm việc, mỗi người chia hai mươi đồng, một tháng cũng được sáu trăm, một năm là hơn bảy ngàn.
Thời buổi này có công việc nào có mức lương sáu trăm không? Đối với người thường mà nói thì đây là mức lương trên trời.
Tháng đầu tiên cô ấy nhận được lương đã kích động không thôi, thầm hạ quyết tâm sẽ đi theo Liên Kiều lăn lộn cả đời.
Cô ấy cố gắng làm việc, tranh thủ kiếm nhiều tiền một chút để em trai em gái của mình đều có cơ hội được đi học.
Bây giờ cô ấy một lòng một dạ nghiên cứu kỹ thuật, quản lý thật tốt cửa hàng dược thiện, cô ấy còn mong cửa hàng dược thiện phát triển thật dài lâu, thật đắt khách hơn bất cứ ai.
Một phần sườn dược thiện, mộc nhĩ xào củ từ, thịt kho trứng, nạm bò hầm xốt cà chua, canh gà nhân sâm, rau củ xào, cơm chưng lạp xưởng, món nào cũng ngon hết ý.
Anh em nhà họ Hứa ăn tới mức hai mắt sáng ngời, Hứa Tiểu Gia còn kích động hơn.
"Chị Bình tỷ, món canh gà nhân sâm này ngon quá, ngon hết chỗ chê, sao chị giỏi thế, sau này em có thể tới đây ăn ké được không?"
Ừm, câu cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Trần Đan Bình nhận ra được, không khỏi bật cười: "Phụt, em nên hỏi chị của em mới đúng, chị ấy mới là chủ."
Cô ấy từng nghe Liên Kiều nhắc tới anh em nhà họ Hứa, đồ dùng sinh hoạt của họ đều là cô ấy mua giúp nên cũng không xa lạ gì.
Hứa Tiểu Gia cũng biết nấu ăn, nhưng cậu ấy thật lòng cảm thấy mình nấu không ngon bằng Trần Đan Bình: "Chị họ."
Liên Kiều cười tùy ý, nói: "Cứ tới ăn đi, nhưng ăn nhiều quá sẽ ngán đó."
Hai mắt Hứa Tiểu Gia sáng lấp lánh: "Tuyệt đối không có chuyện đó, em muốn ăn một trăm năm luôn!"
Tới một trăm năm lận à, Thẩm Kinh Mặc buồn cười, hai anh em này cũng được, vẫn giữ tính chất phác của riêng mình.