Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 148



Cậu hai Liên không thể không thừa nhận, đầu óc của em gái mình rất nhanh nhạy và linh hoạt: “Về mặt này em cứ tìm anh cả giúp đỡ đi vậy, viện nghiên cứu nơi anh ấy làm việc rất tốt, có hợp tác với rất nhiều nhà máy, nhà máy hóa chất hàng ngày cũng có, anh ấy sẽ nắm rõ tình hình hơn.”

“Được ạ.” Liên Kiều hiểu rõ trong lòng.

Thẩm Kinh Mặc lấy ra một chai rượu vang đỏ, mỉm cười rót cho mọi người: “Mọi người nếm thử đi.”

Cậu hai Liên uống một ngụm, có chút bất ngờ: “Rượu nho của nhà máy rượu ở miền Nam nước Pháp à? Mùi vị cũng không tồi.”

Thẩm Kinh Mặc có ý lấy lòng: “Anh hai không hổ là người làm về nhà hàng khách sạn, vừa mới nếm thử đã nếm ra rồi.”

Chỉ tiếc là, cậu hai Liên không trúng chiêu này: “Tôi nói này, Thẩm Kinh Mặc, sao cả ngày cậu cứ lượn lờ ở nhà tôi thế? Nghe nói cha cậu muốn tổ chức tiệc mừng thọ năm mươi tuổi ở khách sạn Bắc Kinh, sao cậu không đến đó giúp đỡ đi?”

Thẩm Kinh Mặc căn bản không hề biết đến chuyện này: “Không có ai nói cho em biết cả, thế nhưng, ông ấy lấy đâu ra tiền? Không phải là để các anh em của ông ấy bỏ tiền ra đấy chứ.”

Tổ chức tiệc mừng thọ gì chứ, cũng không phải là bảy tám mươi tuổi, chỉ lãng phí tiền thôi.

Cậu hai Liên gắp một miếng cá, bỏ hết xương đi, để vào trong bát của Liên Kiều.

“Giờ thì cậu biết rồi đấy.”

Ánh mắt của Thẩm Kinh Mặc rơi vào trong bát của Liên Kiều, đôi đồng tử đen láy trầm xuống, thản nhiên nói: “Ồ, em sẽ chúc mừng sinh nhật ông ấy một câu, Liên Kiều, em cũng uống thử đi, đẹp da dưỡng nhan đấy.”

Khóe miệng cậu hai Liên giật giật: “Ông ấy gửi thiệp mời rộng rãi, nói rằng muốn làm lớn, nhà bọn tôi cũng nhận được thiệp mời rồi.”

Thẩm Kinh Mặc cuối cùng cũng coi như đã chú ý hơn đến lời anh ấy nói: “Gửi cho cả nhà họ Liên à?”

Không biết cậu hai Liên lấy từ đâu ra một tấm thiệp mời đỏ chót: “Đúng, còn đặc biệt mời cả nhà chúng tôi cùng đi.”

Đương nhiên, nhà họ Liên bọn họ sẽ không đi, Thẩm Hoa Quân làm gì có mặt mũi đến thế, nếu như là Thẩm Không Thanh, thì còn có thể cử một đại diện qua đó.

Liên Kiều tò mò liếc nhìn, tối mai? Ơ, lại còn có cả giám định thưởng thức đồ cổ nữa à? Đây có phải là chiếc bát sứ phấn thái phúc thọ song toàn thời Ung Chính nhà Thanh không? Ồ, đây là thứ tốt đấy.

Rốt cuộc là tổ chức tiệc mừng thọ, hay là tổ chức buổi giám định thưởng thức đồ cổ thế? Nghe thôi đã thấy không đáng tin rồi.

Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn không hề để tâm: “Đúng là kỳ lạ, ông ấy không giống như một người thông minh.”

Anh chỉ trực thuộc bệnh viện, trừ phi có việc quan trọng, anh mới đích thân ra tay.

Hai ngày nay không có ca phẫu thuật quan trọng nào, vậy nên anh không đến bệnh viện, cả ngày đều quanh quẩn bên Liên Kiều, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Khóe miệng Liên Kiều giật giật, nói như vậy thì cha ruột của cô có thật sự ổn không?

“Cha, con muốn đi xem thử xem.”

Cô cảm thấy bữa tiệc mừng thọ mà nhà đó bỏ bao công sức ra để để chuẩn bị, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Có lẽ là đang chuẩn bị chiêu lớn gì đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

A, cô thích nhất là xem người khác làm trò cười cho thiên hạ, thú vị biết bao.

Liên Thủ Chính đương nhiên là sẽ không đi rồi: “Vậy được, Đỗ Tùng, con đi cùng với em gái con một chuyến đi.”

Con gái đi mở mang tầm mắt nhiều một chút cũng tốt.

Cậu hai Liên tỏ vẻ không thành vấn đề: “Được ạ, thưa cha.”

Thẩm Kinh Mặc hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng khó có thể giải thích được.

...

Khách sạn Bắc Kinh là một thương hiệu lâu đời, thức ăn ngon có tiếng, Liên Kiều cốt là muốn đến đó ăn ké, thay một chiếc váy đen nhỏ cổ chữ V, để lộ cần cổ thon dài duyên dáng, ống tay dài, gấu váy cũng dài, là một mẫu khá kín đáo, ừm, cậu hai Liên mua cho cô đấy.

Dù là một mẫu kín đáo như vậy, nhưng Liên Kiều vẫn có thể mặc ra được phong cách riêng của bản thân, một chiếc vòng cổ hồng ngọc tỏa ra vẻ rực rỡ lấp lánh, đôi khuyên tai hồng ngọc lại càng là một điểm nhấn, khiến cả người cô trông trở nên sống động hơn.

Con gái càng hợp với những món đồ trang sức xinh đẹp hơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngồi trong khoang xe tối mờ, cô tỏa sáng rực rỡ, chiếc váy đen càng tôn thêm nước da trắng nõn như tuyết của cô, vô cùng nổi bật.

Cậu hai Liên liếc nhìn thêm mấy lần: “Món đồ trang sức này em mua lúc nào đó? Anh chưa thấy em đeo bao giờ.”

Câu hỏi này rõ ràng là đang ngấm ngầm thăm dò, vẻ mặt như thể sợ em gái mình bị những món trang sức lộng lẫy mua chuộc.

Liên Kiều thoải mái cười nói: “Là Thẩm Kinh Mặc tặng cho em đấy.”

Tâm trạng cậu hai Liên lập tức trở nên khó chịu, nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ không có chuyện gì cả: “Sao lại có thể nhận món quà quý giá như vậy của cậu ấy được chứ? Nếu như em thích, anh sẽ mua cho em.”

Liên Kiều đã nhìn quen đồ tốt rồi, căn bản không hề để tâm, điều khiến cô cảm động là tấm lòng của Thẩm Kinh Mặc.

“Em tặng lại một cặp khuy măng sét bằng sapphire, đẹp lắm đấy.”

Tiếng gõ cửa kính vang lên, là Thẩm Kinh Mặc, anh mặc một bộ vest chỉnh tề, cả gương mặt đều vô cùng rạng rỡ.

“Liên Kiều, sao em đến rồi mà vẫn chưa xuống xe?”

Lúc anh giơ tay lên, cặp khuy măng sét bằng sapphire đó đập vào mắt cậu hai Liên, anh ấy ôm lấy ngực, cảm thấy bản thân như bị b.ắ.n trúng vậy.

Trái tim này đau quá.

“Em gái à, anh cũng thích khuy măng sét bằng sapphire.”

Liên Kiều mở cửa xe, cười hì hì gật đầu: “Em biết rồi, chờ đến dịp sinh nhật anh em cũng sẽ tặng cho anh một cặp, còn đẹp hơn cả thế này nữa nhé được không.”

Câu nói cuối cùng đã an ủi trái tim bị tổn thương của cậu hai Liên, lúc xuống xe còn ném cho Thẩm Kinh Mặc một ánh mắt đầy khiêu khích.

Thẩm Kinh Mặc lập tức kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều: “Vào dịp sinh nhật anh, em sẽ tặng gì cho anh thế?”

Liên Kiều cực kỳ bất lực, thế này mà cũng phải tranh giành à? “Anh muốn gì?”

Thẩm Kinh Mặc háo hức nhìn cô, ánh mắt giống hệt với một đứa bé đang chờ được tặng quà: “Khuy măng sét bằng ngọc lục bảo.”

Bạn trai của mình thì còn có thể làm gì được đây? Đương nhiên là chỉ có thể chiều thôi. “Được.”

Thẩm Kinh Mặc đắc ý liếc nhìn cậu hai Liên, nhìn đi, bạn gái tôi đối xử với tôi tốt nhất!

Cậu hai Liên: ...

“Cậu làm vậy là đang đào mỏ em gái tôi!”

Thứ Thẩm Kinh Mặc đang tranh giành là tiền ư? Không hề, là sự yêu chiều mới đúng.

“Em gái anh, bạn gái của em là một người giàu có, cô ấy sẵn lòng chi tiền cho em đấy, thì sao nào? Anh ngưỡng mộ thì cũng đi tìm một người bạn gái sẵn lòng chi tiền cho anh đi.”

Cuộc trò chuyện ấu trĩ của hai người khiến Liên Kiều không thể nghe tiếp nổi nữa, bỏ hai người bọn họ lại đi vào trong khách sạn, thật sự muốn vờ như không quen biết hai người họ.

Thế nhưng cô lại bị người khác chặn lại ở phòng tiệc: “Xin cho hỏi quý cô đây có thiệp mời không?”

“Có.” Liên Kiều quay đều liếc nhìn, hai người kia vẫn còn đang ở ngoài đấu võ mồm: “Ở trong tay bạn đồng hành nam của tôi.”

Người phục vụ mỉm cười, thái độ phục vụ rất tốt: “Vậy thì xin chờ một chút.”

Từ Xuân Ny đang dẫn theo con gái Thẩm Tinh, cháu gái Từ Trân Trân đứng ở bên trong tiếp đón khách khứa, vừa mới dẫn một vị khách vào, quay đầu lại nhìn thì thấy Liên Kiều trẻ trung xinh đẹp, trong mắt lóe lên sự ghen ghét đố kị.

“Phục vụ, cô ta không phải là khách nhà chúng tôi mời, đuổi cô ta đi.”

Bà ta chỉ cần nhìn thấy Liên Kiều, là sẽ nhớ đến chuyện ngày hôm đó, chỉ cảm thấy cánh tay của mình đau nhói.

Không dây vào được, vậy thì cứ tránh thật xa.

Người phục vụ có chút bối rối: “Hả?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com