Xung quanh không có vị khách nào khác, Từ Xuân Ny không cần phải giả vờ nữa, lột bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả xuống, chế giễu cô không chút thương tiếc.
“Liên Kiều, cô muốn gả vào nhà họ Thẩm bọn tôi sao? Đừng nằm mơ nữa, nhà họ Thẩm bọn tôi là danh gia vọng tộc đấy.”
Bà ta đã quên mất chuyện mình ra vẻ rồi bị mất mặt lần trước rồi sao?
Liên Kiều vô cùng kinh ngạc: “Danh gia vọng tộc không có chút sản nghiệp nào ư? Nghe nói, căn nhà mà nhà mấy người đang ở là nhà đi thuê thì phải, trang phụ trên người bà không phải cũng là đi thuê đấy chứ?”
Bàn về việc độc mồm độc miệng, Liên Kiều không thua một ai.
Từ Xuân Ny mặc một bộ sườn xám, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng đẹp, tôn lên vẻ người đẹp hết thời của bà ta, sức quyến rũ vẫn còn đó, trang điểm, đeo thêm một chiếc vòng cổ ngọc trai, gương mặt rạng rỡ, trông cũng rất ra gì và này nọ.
Lúc này, gương mặt bà ta đỏ bừng, không biết là đang tức giận hay là xấu hổ: “Cô nói lung tung.”
Liên Kiều che miệng, vẻ mặt ghét bỏ: “Bà xịt loại nước hoa gì vậy? Mùi kinh quá đi mất, không mua được loại nước hoa nào đắt tiên chút à? Không thì ngâm mình trong hoa tươi cũng được, ba đời chăm chỉ, đời bốn ấm no, bà là danh gia vọng tộc đời thứ mấy thế?”
Từ Xuân Ny vốn có xuất thân bần hàn, nào biết được những điều này? Dù đã gả vào nhà họ Thẩm rồi, cũng chỉ là một chiếc vỏ rỗng mà thôi, chỉ có thể sống tốt hơn những người khác một chút, muốn giàu sang sung sướng thì là điều không thể.
Bà ta thấy có khách đến, vội vàng bày ra nụ cười hiền dịu, nhẹ giọng trách móc: “Gì mà ba đời chăm chỉ đời bốn ấm no chứ? Đổi trắng thay đen, nói nhăng nói cuội, nhà họ Thẩm bọn tôi không chào đón cô.”
“Phụt.” Vị khách ở phía sau không nhịn được bật cười, vợ của dòng chính nhà họ Thẩm quả nhiên là hàng giả, ngay cả những đạo lý này cũng không hiểu.
Ngược lại, thiếu nữ xinh đẹp này lại có chút kiến thức, gu ăn mặc cũng không tồi.
Từ Xuân Ny nghĩ rằng bọn họ đang cười nhạo Liên Kiều, lại càng thêm tự tin: “Phiền cô nhường đường, đừng chắn đường những vị khách quý của bọn tôi.”
Cậu hai Liên nhanh chóng đi qua, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chắn đường của ai thế?”
Thẩm Kinh Mặc đi còn nhanh hơn anh ấy, ôm lấy vai Liên Kiều, lạnh lùng liếc nhìn Từ Xuân Ny: “Ơ, đây chẳng phải là đồ cũ của mẹ tôi sao? Chẳng phải nói rằng đã đốt hết rồi à? Sao giờ lại ở trên người bà thế?”
Những lời này như thể một tia sét đánh xuống, tất cả mọi người đều sững sờ, không phải chứ?
Từ Xuân Ny xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, một bộ quần áo mặc từ con cả đến con út, có thể mặc mười mấy năm, rách rồi cũng không nỡ vứt đi.
Những trang phục được may đo cao cấp như vậy, sao bà ta có thể nỡ đốt sạch được?
Quần áo của người c.h.ế.t thì sao chứ? Vẫn có thể mặc được!
Vậy nên bà ta âm thầm nhặt lại mất rương quần áo, sửa chữa một hồi, đủ để bà ta mặc mười mấy năm.
Hết cách rồi, mặc dù Thẩm Hoa Quân tháng nào cũng được chia tiền lãi, nhưng vẫn không đủ để mua một bộ quần áo đẹp đâu.
Giống như chiếc sườn xám bằng lụa được đặt may riêng trên người bà ta đây, chất liệu rất tốt, tay nghề lại cao, không có mấy trăm đồng bạc thì không đặt may nổi đâu.
Đều là tiền cả đấy, tại sao lại phải đốt chứ?
Đương nhiên, âm thầm làm là một chuyện, bị người ta vạch trần lại là một chuyện khác.
“Kinh Mặc, chắc cậu nhầm rồi. Đây là bộ sườn xám tôi vừa mới đặt may, một người đàn ông như cậu không phân biệt được những thứ này cũng là điều bình thường...”
Bà ta nở một nụ cười đoan trang nhã nhặn, khó khăn lắm mới mời được nhiều nhân vật lớn như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót được.
Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Trên ống tay áo có tên.”
“Hả? Gì cơ?” Từ Xuân Ny vô thức vén ống tay áo lên.
Mọi người tập trung nhìn vào đó, quả nhiên là có tên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc có chút hoài niệm: “V.V, tên viết tắt của mẹ tôi, Vương Vi.”
Từ Xuân Ny như thể bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch như giấy, như thể mình đang lõa lồ ở ngay trước ánh mắt mọi người, mặc mọi người soi mói chỉ trích.
A a a, chuyện gì thế này, tại sao lại phải thêu chữ ở trên quần áo chứ?
Đây còn chưa phải là bi kịch lớn nhất, chiêu chí mạng nhất đã ập đến.
Thẩm Kinh Mặc cau chặt mày, khinh thường dè bỉu nói: “Đúng rồi, chiếc vòng ngọc trai ở trên cổ của bà cũng là của mẹ tôi, đôi khuyên tai ngọc trai kia của con gái bà cũng là của mẹ tôi, rốt cuộc bà đã giữ lại bao nhiêu thứ vậy?”
May mà hầu hết trang sức đều để lại cho hai anh em bọn họ, được bọn họ mang ta nước ngoài, anh đều để lại hết cho em gái.
Những loại trang sức không nổi bật như chuỗi ngọc trai này, đều bị bỏ lại, cũng không biết tại sao lại bị Từ Xuân Ny lấy mất.
Những món đồ không đáng giá trong mắt bọn họ, lại là báu vật ở trong mắt Từ Xuân Ny, những dịp tiệc tùng như vậy mà cũng lấy ra đeo.
Bà ta cũng muốn có đá quý thật, nhưng đắt quá.
Hai mắt Hứa Xuân Ny tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi, vẻ mặt tái nhợt, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thật sự mất mặt quá.
Sắc mặt Thẩm Tinh đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là tháo khuyên tai ngọc trai xuống, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ Trân Trân mặc một chiếc váy màu trắng, mỉm cười nói: “Đây là tín vật định tình mà chú tặng cho cô, Thẩm Kinh Mặc, ngọc trai chẳng phải đều trông giống nhau sao, anh thật sự nhầm rồi...”
Trong mắt cô ta, quần áo cũng vậy, mà trang sức cũng thế, chẳng phải là đều giống nhau sao?
Thế nhưng cô ta lại không biết, người trong giới thượng lưu chú trọng nhất đến việc ăn mặc đi lại, từ nhỏ bọn họ đã được nhìn rất nhiều đồ tốt, có thể liếc mắt là nhìn ra bộ quần áo này đáng giá bao nhiêu tiền, là kiểu dáng của cửa hàng nào ra mắt vào thời gian nào.
Nếu như là đồ đặt làm riêng, thì có thể biết được là tác phẩm của bậc thầy nào, cũng có thể phân biệt những sự khác biệt giữa từng món đồ trang sức, nhìn ra được đâu là hàng chính hãng, đâu là hàng nhái cao cấp.
Những người giỏi giang hơn thì ngay từ lần đầu tiên đã có thể nhìn ra bạn được dạy dỗ như thế nào, bối cảnh trong nhà ra sao.
Đây là ánh mắt bọn họ dùng đồ hiệu luyện ra được từ khi còn nhỏ.
Không biết cũng không sao cả, nhưng nếu như cứ nhất quyết giả vờ như thể tôi rất có hiểu biết, tôi rất vô tội, người sai là mấy người, vậy thì rất đáng ghét.
Thẩm Kinh Mặc không buồn để ý đến loại phụ nữ tự cho mình là thông minh này: “Ngu ngốc.”
Liên Kiều mỉm cười bổ sung thêm: “Đồ do các cửa hàng trang sức lớn sản xuất đều được đánh dấu, thông thường những món đồ được đặt làm riêng cũng đều có ký hiệu bí mật để có thể truy tìm. Những kiến thức cơ bản này mà cô cũng không biết ư? Nếu như không tin, chúng ta thử kiểm tra công khai trước mặt mọi người xem sao?”
Im lặng, vẫn là im lặng, Từ Trân Trân không dám, hai mẹ con nhà họ Từ lại càng không dám.
Thẩm Kinh Mặc trịnh trọng cảnh cáo: “Xin hãy lập tức cởi bỏ quần áo và đồ trang sức của người mẹ quá cố của tôi, nếu không tôi sẽ kiện bà tội danh trộm cắp.”
Sau khi nói xong những lời này, anh kéo Liên Kiều đi vào trong, chỉ để lại mấy người phụ nữ vẻ mặt phức tạp.
Khách khứa ở phía sau mỉm cười đi vào theo, khi đi qua người bọn họ đều lắc đầu, tặc lưỡi, lộ rõ thái độ khinh thường.
Mặc dù đều đã đến, nhưng hầu hết mọi người đều có tâm lý đến giám định thưởng thức đồ cổ, ngoài ra cũng muốn làm quen với người đứng đầu nhà họ Thẩm, Thẩm Không Thanh.
Còn về hai vợ chồng Thẩm Hoa Quân ấy à, chỉ là một vật trang trí, để đó cho đẹp thôi.
Thế nhưng gây ra trò cười này, ngay cả sự tôn trọng ngoài mặt mọi người cũng không duy trì được nữa.
Từng gặp loại người thấp kém, nhưng chưa từng gặp ai thấp kém đến như thế này, không muốn tiếp xúc với bọn họ nữa, quá mất giá rồi.