Từ Xuân Ny lần này thảm rồi, bà ta vẫn luôn cố gắng bước chân vào cánh cửa của giới thượng lưu, đã chuẩn bị đầy đủ cho cơ hội tối nay, muốn tạo cảm giác tồn tại, thể hiện một phen trước mặt mọi người.
Kết quả là, còn chưa bắt đầu, đã bị Thẩm Kinh Mặc dùng một đòn KO rồi. Xuất quân chưa kịp báo tin thắng trận, người đã chết. Chỉ có thể dùng một chữ để đánh giá thôi, thảm.
Thẩm Hoa Quân đang đứng cùng anh em mình, Thẩm Không Thanh, trò chuyện vui cười với khách khứa, gương mặt tươi cười, trông rất vui vẻ.
Lâu lắm không náo nhiệt như vậy rồi, cảnh tượng này vẫn hợp ý ông ta nhất.
Ông ta mập mạp, đứng cạnh Thẩm Không Thanh gầy gò, hình thành sự tương phản rõ rệt.
Mặc dù Thẩm Không Thanh ít nói, nhưng lại càng được chào đón hơn, khiến Thẩm Hoa Quân thầm ghen tị.
Rõ ràng ông ta mới là con trai cả được yêu chiều hết mực của nhà họ Thẩm, thế nhưng từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của em trai mình.
Em trai quá xuất sắc, trí thông minh, vẻ ngoài, thành tích đều vượt xa ông ta, cha mẹ chỉ khen mỗi em trai, nhưng lại chỉ nói với ông ta rằng, con phải học tập em trai.
Người ngoài cũng chỉ nói, đều cùng cha mẹ sinh ra, sao hai anh em lại khác nhau đến vậy.
Tâm lý của ông ta càng ngày càng đi dần đến bờ vực sụp đổ, cho đến khi gặp được người phụ nữ tên Vương Vi đó...
Giọng nói của Thẩm Không Thanh vang lên bên tai ông ta: “Anh cả, anh thật sự có bát sứ phấn thái thời kỳ Ung Chính ư?”
Thẩm Hoa Quân mỉm cười rạng rỡ: “Đương nhiên là thật rồi.”
Thẩm Không Thanh tỏ vẻ nghi ngờ: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
Người anh này của ông ta có tầm nhìn cao xa nhưng năng lực lại thấp kém, đánh giá chính mình quá cao, có sự tự tin một cách khó hiểu về bản thân mình.
Gặp phải chuyện gì cũng đều vô cùng cố chấp, không chịu nghe người khác khuyên.
Thẩm Hoa Quân có chút mất hứng, có ý gì vậy hả? “Nhặt mót được, mắt nhìn của anh tốt, không được hay sao?”
Thẩm Không Thanh nửa tin nửa ngờ, liếc mắt nhìn xung quanh mấy lần: “Sao lại không thấy Kinh Mặc đâu?”
Cũng chỉ có đứa cháu trai này mới đáng để ông ta chú ý tới, những người khác thì thôi bỏ đi.
Sắc mặt của Thẩm Hoa Quân thay đổi: “Cả ngày chẳng chịu về nhà, cũng không ở trong bệnh viện, không biết là đi đâu nữa, sao anh lại sinh ra một đứa con chả được tích sự gì như thế này chứ, ôi, nếu như hiểu chuyện được bằng một nửa Nam Tinh thì anh đã mãn nguyện rồi.”
Trong lời nói của ông ta ngập tràn sự oán giận, vẫn còn ghi thù chuyện Thẩm Kinh Mặc khiến ông ta mất mặt ở nhà hàng vịt quay trước đó.
Có giỏi giang hơn nữa thì có tác dụng gì chứ, không nghe lời, không chịu để mặc ông ta sắp xếp, nuôi cũng như không.
Thẩm Không Thanh liếc nhìn ông ta thật sâu, sau khi xác định không phải ông ta đang nói mát, không khỏi im lặng.
Tư duy của người anh này của ông ta trước giờ đều khác với mọi người, không giống với người thường.
Những chuyện người thường thấy đúng, ông ta lại cho là sai.
Ngoài cửa ồn ào, mọi người đều nhìn qua đó: “Ơ kìa, đó không phải là cậu hai Liên sao?”
“Là Thẩm Kinh Mặc, một bác sĩ phẫu thuật có tiếng, muốn mời được cậu ấy cũng khó.”
“Thẩm Kinh Mặc? Chẳng phải chính là con cháu nhà họ Thẩm sao? Không mời được cậu ta, vậy thì tìm phụ huynh của cậu ta vậy.”
“Xem ra cậu không phải là người bản địa ở đây, quá khứ huy hoàng của nhà họ Thẩm mà cũng không biết sao? Mau phổ cập đi, kẻo lại đắc tội người ta mà còn không biết.”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nói mau đi.”
Thế nhưng người đó bỗng dưng lại như mất hồn mất vía, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô gái: “Nhưng tôi chỉ muốn biết, cô gái ở giữa bọn họ là ai vậy? Xinh quá, trông khí chất ghê.”
Một tay Liên Kiều khoác tay anh hai, một tay khoác tay bạn trai, cứ như vậy xuất hiện, dùng phương thức như vậy để thông báo về lần xuất hiện đầu tiên của cô trong buổi xã giao của tầng lớp thượng lưu.
Cô vốn đã xinh đẹp, lại có hai người đàn ông đẹp trai ở bên cạnh bảo vệ, vừa xuất hiện đã thu hút được ánh nhìn của vô số người.
Thẩm Hoa Quân cũng nhìn thấy, tức giận bừng bừng chạy đến: “Kinh Mặc, sao con lại dẫn cô ta đến đây? Nơi này không chào đón cô ta.”
Ánh mắt của Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng: “Người cha thân yêu à, vợ sau của cha xảy ra chuyện rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hả?” Thẩm Hoa Quân sửng sốt.
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười nói: “Giờ này chắc là đang cởi sạch quần áo ra rồi đấy, không đi xem thử sao?”
Thẩm Hoa Quân: ... Cái quái gì vậy chứ?
Giọng nói này khá lớn, mọi người ở xung quanh đều nghe thấy hết, lập tức lên tinh thần.
Có người chủ động nói: “Thẩm Hoa Quân, tôi đi cùng ông qua đó xem sao nhé.”
Vẻ mặt háo hức này là gì thế hả?
Thẩm Hoa Quân lập tức tỉnh táo lại, thầm kêu lên một câu không hay rồi, sau đó chạy vội ra ngoài.
Thẩm Kinh Mặc nhún vai, yếu đuối như vậy, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Thẩm Không Thanh đi tới, miệng nở nụ cười: “Kinh Mặc, lâu lắm không gặp rồi, tối nay hai chú cháu chúng ta phải uống một chén với nhau mới được.”
Ông ta rất coi trọng đứa cháu trai này, thân thiết vui vẻ.
Thẩm Kinh Mặc cũng rất nhiệt tình: “Được ạ, sao cháu lại không thấy bà nội đâu thế ạ? Bà ấy không được khỏe sao ạ?”
Thẩm Không thanh vỗ vỗ vai ông ta: “Bà ấy không được khỏe, đang ở nhà nghỉ ngơi, cháu thường xuyên qua đó thăm bà ấy đi, cháu là cháu đích tôn của bà ấy, bà ấy cũng thương cháu nhất.”
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười đồng ý, trong lòng lại thờ ơ, thương anh nhất ư? Chỉ nghe vậy thôi, chứ ai tin thì chính là đồ ngốc.
Không được khỏe ư? Hờ hờ, lừa ai chứ.
Thẩm Không Thanh quay đầu nhìn về phía Liên Đỗ Tùng, trong mắt lóe lên vẻ kỳ lạ: “Tối nay cậu hai Liên nể mặt đến đây, đúng là vinh dự quá.”
Liên Đỗ Tùng mặc một bộ vest màu xám đen, dáng người thẳng tắp, phong thái tao nhã, trông rất ưu tú.
“Tôi chỉ đi cùng Liên Kiều đến đây chơi mà thôi, mặc dù bữa tiệc này cũng chẳng ra sao, nhưng được cái là khách sạn này chất lượng, đồ ăn cũng ngon.”
Mặc dù hai nhà không hợp nhau, nhưng trong những dịp xã giao vẫn có thể nói mấy câu lịch sự với nhau, không nhìn ra có gì khác lạ, đều là những người giỏi giang điềm tĩnh.
Liên Kiều mỉm cười ngọt ngào: “Ừm, bọn tôi đến đây để ăn ké.”
Thẩm Không Thanh: ... Người trẻ tuổi ngày nay đều không bình thường như vậy sao?
“Bạn học Liên Kiều, nghe nói cô nghiên cứu phát minh ra mấy loại mỹ phẩm, còn đăng ký xin cấp bằng sáng chế quốc tế nữa? Chúc mừng, chúc mừng, mặc dù đã biết trước cô là một người giỏi giang, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã có thành tựu rồi.”
Người nhà họ Liên lại có thêm một lực lượng mới, mà nhà họ Thẩm...
“Cảm ơn.” Liên Kiều khẽ thở dài một hơi: “Tôi cũng vô cùng buồn phiền, ngày nào cũng thắc mắc, tại sao mình lại có thể giỏi đến thế cơ chứ?”
“Phụt.” Người xung quanh không nhịn được bật cười, cô gái này thú vị thật đấy.
Thẩm Không Thanh chưa từng hiểu được phụ nữ, bao gồm cả cô gái trông có vẻ kiêu ngạo phô trương, nhưng thực chất lại sâu không thể dò ở trước mắt này.
“Tôi còn tưởng là cô sẽ nghiên cứu chế tạo thuốc cơ.”
Nếu như là mỹ phẩm, vậy thì chẳng có gì phải dè chừng nữa.
Liên Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y phải nói: “Tôi thích sáng tạo, đi con đường người đời trước chưa từng đi, tôi tự tin kiêu ngạo như thế đấy.”