Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 151



Ở trong một góc phòng tiệc là dãy bàn phục vụ đồ ăn đồ uống tự chọn, bao gồm các món điểm tâm Trung Quốc, cũng có cả đồ ngọt phương Tây.

Liên Kiều chọn một miếng bánh kem rồi chậm rãi ngồi xuống một bên ăn, chờ bữa tiệc bắt đầu.

Khóe miệng cô dính một ít kem, Thẩm Cảnh Mặc thấy vậy, không khỏi vươn tay ra lau cho cô.

Thế nhưng tay còn chưa kịp chạm vào người Liên Kiều, thì đã bị cậu hai Liên gạt ra: “Chú ý hình tượng đi.”

Thẩm Cảnh Mặc vẩy tay: “Cần gì hình tượng chứ? Em chỉ muốn ôm người đẹp về nhà thôi, anh hai à, anh đi đâu đói đi, tối nay có không ít cô gái xinh đẹp đến đây đấy.”

Cậu hai Liên nào chịu rời đi chứ, những dịp như thế này nhất định phải canh chừng ở bên người em gái mới được.

“Em gái, cậu ta đã nhìn những cô gái khác rồi, lại còn nhìn rất kỹ nữa.”

Thẩm Kinh Mặc không khỏi sốt ruột: “Chỉ liếc mắt nhìn một chút thôi, không hề nhìn kỹ.”

Liếc nhìn toàn bộ nơi này một lượt, cũng không thể chỉ nhìn đàn ông, không nhìn phụ nữ đúng chứ.

“Nhìn đi, cậu ta thừa nhận rồi.” Cậu hai Liên đổ thêm dầu vào lửa, chọc Thẩm Kinh Mặc tức c.h.ế.t đi được, hai người suýt chút nữa đánh nhau.

Liên Kiều bình tĩnh ngồi bên cạnh nhìn, dù sao cũng không đánh được, dù có mâu thuẫn đến đâu, cũng chỉ đấu võ mồm mà thôi.

Mặc dù ba người ngồi ở trong góc, nhưng vẫn liên tục có người đến chào hỏi.

Thẩm Kinh Mặc, mặc dù là con trai của dòng chính nhà họ Thẩm đã sa sút, nhưng năng lực của bản thân anh khiến người ta không dám coi thường, ai nấy đều vô cùng nhiệt tình với anh.

Ai cũng không muốn đắc tội bác sĩ giỏi, trừ khi có thể đảm bảo cả đời này không bị bệnh.

Thế nhưng người ăn lương thực, sống c.h.ế.t vì bệnh tật là chuyện rất đỗi thường tình.

Liên Đỗ Trọng, xuất thân gia đình hành nghề y, có một người cha vĩ đại, rõ ràng có thể theo cha, thế nhưng lại dựa vào năng lực của bản thân tự xây dựng sự nghiệp, tạo nên đế chế doanh nghiệp của riêng mình.

Người khác thường nói thế này, sinh con trai thì phải được như Liên Đỗ Trọng.

Từ lời tán thưởng như vậy, có thể nhìn ra địa vị của anh ấy ở trong lòng người khác.

Hai người này đều đáng để kết thân.

Mặc dù Thẩm Kinh Mặc tính tình kiêu ngạo, nhưng lại học giỏi, lịch sự, chỉ cần anh bằng lòng, là có thể khiến người ta vui vẻ.

Thế nhưng, mọi người lại càng tò mò về Liên Kiều hơn: “Vị đây là?”

Thẩm Kinh Mặc vừa muốn giới thiệu, đã bị cậu hai Liên giành trước một bước.

“Đây là Liên Kiều, học trò của cha tôi, đã tự mình nghiên cứu phát minh ra mấy sản phẩm rồi, sắp được đưa ra thị trường, đến lúc đó xin hãy ủng hộ em ấy thật nhiều nhé.”

Ôi trời, giỏi như vậy sao? Mọi người đều sửng sốt.

Bạn của thiên tài, cũng là thiên tài.

“Sao trước đó tôi lại chưa nghe về cô Liên Kiều nhỉ?”

Cậu hai Liên cười nhạt nói: “Em ấy đủ mười chín tuổi rồi.”

“Hả?” Mọi người cảm thấy có chút khó hiểu, điều này thì có liên quan gì đến tuổi tác?

Cậu hai Liên nói rất sâu xa: “Coi như là người trưởng thành, có thể thả ra ngoài đi đây đi đó rồi.”

Anh ấy không nói hết ý, mà lại lấp lửng, quả nhiên, mọi người đều tưởng tượng ra rất nhiều.

Trước đây tuổi còn nhỏ, tâm tính không vững vàng, sợ bị người khác lừa sao?

Bảo vệ tốt thật đấy.

Bỗng, tiếng ồn ào vang lên, Thẩm Hoa Quân và Từ Xuân Ny khoác tay nhau long trọng xuất hiện.

Từ Xuân Ny đã thay một bộ đồ khác, một chiếc váy hoa nhí, không xuất sắc, nhưng cũng coi như là tươm tất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Theo sau hai người họ là Thẩm Tinh, một chiếc váy đỏ, trang điểm đậm, uốn tóc, ăn mặc rất hợp thời trang.

Còn về Từ Trân Trân thì đi ở phía sau mấy bước, mặc một chiếc váy trắng, trông rất tao nhã.

Bốn người vừa bước lên sân khấu, cả căn phòng đều trở nên yên lặng.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Thẩm Hoa Quân cầm mic, mỉm cười phát biểu lời mở đầu: “Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi của tôi, mọi người nể mặt tôi như vậy, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự, cũng vô cùng cảm kích.”

Ông ta nói rất nhiều lời cảm ơn, sau đó lại đổi giọng nói: “Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn có một nguyện vọng, đó chính là có thể đích thân giới thiệu vợ con tôi với mọi người...”

Liên Kiều không khỏi bật cười, ô kìa, hóa ra mãi mà hai mẹ con Từ Xuân Ny vẫn chưa có có hội lộ mặt trước mọi người à.

Rốt cuộc là mười mấy năm qua hai mẹ con bà ta sống thảm đến mức nào vậy?

Thẩm Hoa Quân trìu mến liếc nhìn người phụ nữ ở bên cạnh: “Tôi xin được trịnh trọng giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi, Từ Xuân Ny, đây là con gái của tôi Thẩm Tinh.”

Cứ làm như thể đây là người vợ kết tóc, là người phụ nữ duy nhất của ông ta không bằng.

Trong lòng Từ Xuân Ny vô cùng kích động, bà ta chờ mười mấy năm, cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày này rồi.

Thế nhưng, bà ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng nói: “Chào mọi người, tôi là vợ của Thẩm Hoa Quân, rất vui được gặp mọi người.”

Bà ta không nói nhiều, chỉ cần bày ra dáng vẻ như một mẹ hiền vợ đảm là được.

Bà ta đẩy con gái ra, Thẩm Tinh rất căng thẳng, cơ thể khẽ run lên.

Cô ta cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nở nụ cười ngọt ngào nhất: “Tôi tên Thẩm Tinh, Tinh trong tinh hoa, phần tốt đẹp nhất của mỗi sự vật, cha tôi đặt cho tôi cái tên có ý nghĩa đẹp đẽ như vậy, ở đây tôi muốn nói lời cảm ơn đến người cha thân yêu nhất của tôi, cảm ơn ông ấy đã ban cho tôi sự sống, cho tôi một cái tên hay như vậy.”

Đây là lần đầu tiên cô ta xuất hiện công khai, buộc phải để lại một ấn tượng tốt đẹp.

Điều này có liên quan đến chuyện chung thân đại sự của cô ta, có thể thuận lợi gả vào danh gia vọng tộc được hay không, thì phải xem biểu hiện lần này của cô ta.

“Cảm ơn cha, cha, con gái yêu cha, sẵn sàng làm con gái ngoan ngoãn chăm sóc cha suốt một đời.”

Thẩm Hoa Quân cảm động nước mắt lưng tròng: “Cha có một người con gái như con, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”

Ông ta cố ý giới thiệu con gái, mong rằng con gái có thể gả vào nhà có quyền có thế, ông ta cũng có thể mượn thế trở mình.

Hai cha con tình cảm thắm thiết, mọi người ở dưới sân khấu hai mặt nhìn nhau, c.h.ế.t tiệt, mời bọn họ đến đây để xem cảnh này hả.

Ai mà không biết chuyện xưa của nhà bọn họ chứ?

Tưởng rằng mười mấy năm trôi qua, mọi người sẽ quên mất chắc?

Trò cười của Từ Xuân Ny lúc nãy, đã truyền đi khắp cả buổi tiệc rồi, mọi người đã bàn tán hết một lượt từ lâu.

Người phụ nữ như vậy, nào xứng được đứng ngang hàng với bọn họ chứ? Bọn họ cũng cảm thấy rất mất mặt đấy nhé?

Liên Kiều cắn một miếng hoa quả, có chút lo lắng nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc: “Thiệt lớn rồi, biết là sẽ có cảnh tượng đáng ghê tởm như vậy, đã không chạy đến ăn chực rồi.”

Thẩm Kinh Mặc rất bình tĩnh, mỉm cười với cô: “Em cứ coi như là đang xem hề biểu diễn đi, cũng không tốn tiền, còn hay phết nữa.”

Chỉ có một nhà ba người Thẩm Hoa Quân là coi trọng chuyện này, quá chú trọng đến nó, nghiêm túc biểu diễn. Những người khác chỉ coi như trò cười, không hề coi là thật.

Vậy mà cả nhà đó lại không hề hay biết.

Thẩm Không Thanh nhắm mắt, âm thầm thở dài, mười mấy năm rồi, vẫn là đống bùn vữa không trát được tường.

Không bao giờ hiểu rõ tình hình, toàn lựa chọn sai lầm.

Ông ta vẫn mong mọi người đều quên được chuyện xưa đó, kết quả là, ông ta lại bày ra trò này.

Vốn đã chẳng phải là một người đàn ông si tình, còn muốn tẩy trắng à? Sao có thể chứ?

Trừ khi tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị mất trí nhớ!

Ỷ là người c.h.ế.t không biết nói chuyện ư? Sao lại có thể ngây thơ đến thế được chứ?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com