Đừng quên, Vương Vi còn có hai đứa con một nam một nữ, bọn họ vẫn còn sống, hơn nữa còn đang sống rất khỏe mạnh.
Liên Kiều không nhịn được mỉa mai: “Bình thường, phản diện đều không thể nở mày nở mặt quá ba giây.”
Liên Đỗ Trọng ngẫm nghĩ cẩn thận, không khỏi bật cười lớn.
Tiếng cười hơi lớn, Thẩm Hoa Quân liếc mắt nhìn sáng, trong lòng nảy ra một suy nghĩ: “Cậu hai Liên, cậu nhìn thấy con gái tôi xinh đẹp như thế, nên mới vui mừng cười lớn sao? Nếu như cậu thích, thì có thể thoải mái theo đuổi, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, người làm cha mẹ như chúng tôi rất cởi mở.”
Cậu hai Liên giàu có như vậy, có vô số tài sản đứng tên mình, chỉ cần chút tài sản lộ ra từ kẽ tay cậu ấy thôi, là đã đủ để một nhà ba người bọn họ ăn ngon mặc đẹp sống sung sướng rồi.
Nếu như cậu hai Liên chịu ủng hộ giúp đỡ, nói không chừng ông ta sẽ có chỗ đứng chân trong Kinh Nhân Đường cũng nên.
Ừm, kể cả dù cậu hai Liên không có ý định theo đuổi, lợi dụng cậu ấy để tôn con gái mình lên, nâng giá cho con gái, cũng là một điều tốt.
Trong chớp mắt, ông ta đã nghĩ được rất nhiều ý tưởng, cảm thấy bản thân mình thông minh quá đỗi.
Thẩm Không Thanh không dám tin trợn trừng mắt nhìn ông ta, điên rồi sao? Ông ta có biết mình họ gì không? Họ Thẩm đấy!
Đã ngu ngốc rồi thì thôi đi, lại còn cứ liều mạng tự tìm chết, ai cũng không cứu nổi ông ta.
Thẩm Tinh nhìn cậu hai Liên đẹp trai hơn người, mặt đỏ tim đập nhanh, ngại ngùng nói: “Cha à.”
Đỗ Liên Trọng lười biếng xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Nhà họ Liên bọn tôi không quan tâm nhà gái có tiền hay không, nhưng nhất định phải trong sạch, sạch sẽ.”
Lời này rất thẳng thừng, không hề khách sáo, âm thầm chế giễu đối phương không trong sạch, không sạch sẽ.
Sắc mặt Thẩm Tinh tái nhợt, nụ cười của Thẩm Hoa Quân cũng cứng đờ, vừa tức vừa giận: “Cậu có ý gì hả?”
Liên Đỗ Trọng họ Liên, ân oán giữa hai nhà Liên Thẩm nói ba ngày ba đêm cũng không kể hết, tên ngu ngốc Thẩm Hoa Quân kia lại dám có ý đồ tính kế với anh ấy à?
Đúng là hám lợi mất không! Thể diện của anh ấy có thể tùy tiện giẫm đạp được sao?
“Cô con gái riêng này của ông chẳng phải là họ Lý sao? Sao bỗng chốc lại biến thành con gái ruột của ông rồi?” Liên Đỗ Trọng vỗ vỗ tay áo, phủ đi bụi bặm không tồn tại ở trên người: “Bẩn.”
Chữ bẩn được kéo dài, vang vọng không thôi, như thể một bạt tai đánh thật mạnh lên mặt một nhà ba người Thẩm Hoa Quân.
Lời nói đó như thể một dòng nước lạnh dội xuống, Thẩm Hoa Quân lập tức tỉnh táo lại một chút, sắc mặt thay đổi mấy lần, tại sao ông ta lại tìm đến người của nhà họ Liên được chứ?
“Liên Đỗ Trọng, một người thành danh như cậu, lại ức h.i.ế.p một cô gái, đây là cách dạy dỗ của nhà họ Liên các cậu sao? Liên Thủ Chính dạy cậu như vậy ư?”
Vừa nãy còn vừa ý nhà người ta, giờ lại trở mặt, dốc toàn lực hạ bệ người ta, còn lôi cả trưởng bối của nhà người ta vào nữa.
Trong mắt Liên Đỗ Trọng lóe lên sự giễu cợt: “Ít nhất, nhà họ Liên chúng tôi không có kẻ vô liêm sỉ ăn cây táo rào cây sung, ngoại tình với người khác, khiến vợ mình tức c.h.ế.t như ai đó.”
Toàn bộ hiện trường đều xôn xao, lần này mất hết mặt mũi rồi còn gì.
Thế nhưng trách ai được đây, chỉ có thể trách Thẩm Hoa Quân quá mức tự phụ mà thôi, không ngờ lại dám đưa kẻ thứ ba và con gái với người tình lên trên sân khấu, mơ tưởng được bước chân vào giới thượng lưu.
Hai mắt Thẩm Tinh tối sầm lại, giới thượng lưu mà cô ta một lòng mong ước, e là sắp đẩy cô ta ra ngoài cửa rồi.
Muốn nhân cơ hội gả cho con cháu của danh gia vọng tộc ư? Đừng mơ tưởng nữa, cả đời này cũng không thể đâu.
Loại người như vậy để ý mặt mũi của gia đình nhất, cũng để ý nếp nhà nhất, không ai lại chịu cưới con gái của một kẻ ngoại tình cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con gái của một kẻ ngoại tình, là sự tồn tại còn thấp kém hơn cả con ngoài giá thú, tượng trưng do huyết thống ô uế, vừa sinh ra đã mang tội.
Thấy cơ thể của con gái lung lay sắp ngã, Từ Xuân Ny bật khóc, lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận, tại sao lại phải thuyết phục người đàn ông của mình tổ chức một bữa tiệc long trọng như vậy, chỉ vì để hai mẹ con bà ta có thể quang minh chính đại bước vào giới thượng lưu chứ?
“Người sao là tôi, thế nhưng con trẻ là vô tội...”
Dù như thế nào đi chăng nữa, bà ta vẫn muốn nói đỡ cho con gái của mình.
Thế nhưng không ai để ý đến bà ta cả, vô tội ư? Thử hỏi mà xem, người vợ kết tóc quá cố của Thẩm Hoa Quân có vô tội không? Thử hỏi, hai anh em tuổi còn nhỏ đã bị buộc phải tha hương nơi đất khách quê người có vô tội hay không?
Sắc mặc Thẩm Hoa Quân hết trắng bệch lại tái xanh, ông ta không ngờ những người này lại không nể mặt mình như vậy.
Nếu như ông ta là người đứng đầu nhà họ Thẩm, liệu bọn họ có dám khinh thường vợ con của ông ta không?
Trong lòng ông ta âm thầm ghi hận, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt liếc qua đó: “Thẩm Kinh Mặc, thấy em gái của mình bị sỉ nhục ức hiếp, sao con lại thờ ơ thế hả? Sao vẫn còn ngồi bên cạnh đối phương? Con có còn là con cháu của nhà họ Thẩm không?”
Quả nhiên, bầu không khí của bữa tiệc lập tức thay đổi, mọi người đều nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc.
Thẩm Kinh Mặc có tiếng nói hơn Thẩm Hoa Quân nhiều, thái độ của anh quyết định lập trường của rất nhiều người.
Thế nhưng, Thẩm Hoa Quân lại chẳng hiểu gì về cậu con trai này của mình cả, càng là như vậy, thì lại càng khiến anh phản cảm hơn.
“Người cha thân yêu của tôi ơi, sao trí nhớ của ông lại kém như vậy chứ? Tôi nói lại lần cuối, tôi chỉ có một người em gái, mẹ tôi chỉ sinh hai anh em tôi, ông có thói quen nhặt đồ bẩn thỉu từ bãi rác về, thế nhưng tôi không có.”
Trước giờ anh vẫn luôn dám nói thẳng, sợ ai chứ?
Anh sẽ không để ba người vô liêm sỉ này có cơ hội bám lấy mình, mượn thế của anh để kiếm lời.
Đồ bẩn thỉu. Hai mẹ con Từ Xuân Ny như thể bị sét đánh trúng, lập tức suy sụp, nước mắt lã chã rơi.
Vốn tưởng là khoảnh khắc vinh quang nhất, vậy mà lại trở thành ác mộng khó tan đối với bọn họ.
Thẩm Hoa Quân giận run người, chỉ tay vào Thẩm Kinh Mặc mắng: “Mày không phải là con của tao, mày mới là đồ tạp chủng!”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, ôi trời, sao lại có kẻ ngu ngốc đến vậy chứ? Không muốn một đứa con trai xuất sắc, mà lại khăng khăng bảo vệ hai mẹ con tiếng xấu đồn xa kia ư?
Chà, không hổ là cậu cả Thẩm ngu ngốc mất não nhất thủ đô, năm đó bằng vào năng lực của bản thân, tự đánh mất tư cách người thừa kế của mình, trở thành một người bên lề của nhà họ Thẩm.
Những năm qua chẳng những không tự nhìn lại bản thân, mà lại còn ngày càng ngu ngốc hơn.
Có một người cha ruột như vậy, chẳng thà không có còn hơn.
Không ai cảm thấy Thẩm Kinh Mặc sai cả, phải phản đối gay gắt như vậy mới phải.
Nếu như chấp nhận hai mẹ con này, mới là sự không tôn trọng lớn nhất đối với người đã khuất.
Thẩm Không Thanh cũng tức giận không kém, người ông ta tức giận là anh cả, không thể hiểu nổi, có người cha nào như vậy ư?
Thẩm Kinh Mặc là người ưu tú nhất trong số lứa con cháu này của nhà họ Thẩm, chứ không phải là một trong. Thẩm Hoa Quân thân là người làm cha hẳn phải nên vui mừng mới phải, thế nhưng lại nói những lời này trước mặt mọi người, tình cha con này liệu còn lại được bao nhiêu?
Đây rõ ràng là đang ép con trai của mình rời đi, vì một người con gái không cùng huyết thống, có đáng không?
Ông ta còn chưa kịp lên tiếng hòa giải, Liên Kiều đã nhảy ra nói: “Chậc chậc chậc, năm đó bà cụ Thẩm sinh con, hẳn là đã vứt con đi, nuôi nhau thai đúng không?