Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 153



“Phụt.” Mọi người không khỏi bật cười, thú vị thật đấy.

Thẩm Hoa Quân tức giận bừng bừng: “Cô là cái thá gì chứ? Dám nói chuyện như vậy với tôi? Tôi...”

Thẩm Kinh Mặc đứng lên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tao nhã: “Tôi xin phép giới thiệu với mọi người, bạn gái của tôi, Liên Kiều, tương lai sẽ là vợ của tôi, mẹ của con tôi, khi bọn tôi tổ chức hôn lễ sẽ mời các vị đến tham gia.”

Từ câu từng chữ đều vô cùng ngọt ngào, ngập tràn tình cảm, vô cùng thẳng thắn, không có chút che giấu nào.

Yêu chính là yêu, đơn giản như vậy thôi.

Tất cả mọi người có mặt ở bữa tiệc đều nhìn chằm chằm Liên Kiều, rốt cuộc cô gái may mắn này kiếp trước đã tích đức gì chứ?

Liên Kiều cũng không sợ hãi, rất tự nhiên chào hỏi mọi người: “Liên Kiều, Liên trong liên trưởng (đại đội trưởng), Kiều trong kiều thủ (ngẩng đầu).”

Cô có khí chất thanh cao, từng hành động cử chỉ đều rất điềm tĩnh, vẻ ngoài xinh đẹp, khiến người ta rất có thiện cảm.

Thẩm Hoa Quân tức giận vô cùng, sao bữa tiệc ông ta dày công chuẩn bị lại trở thành cơ hội để đôi nam nữ này ra mắt mọi người chứ?

Tức giận quá đi mất! “Tôi không đồng ý!”

Liên Kiều căn bản chẳng coi ông ta ra gì: “Ông Thẩm Hoa Quân, đúng không nhỉ? Người đàn ông này có tôi bảo vệ, ai cũng không được phép ức h.i.ế.p anh ấy, bao gồm cả kẻ đạo đức giả ra vẻ đạo mạo là ông.”

Vừa ngang ngược độc đoán lại vừa hung dữ mạnh mẽ, thế nhưng trong đó lại ẩn chứa sự dịu dàng ấm áp.

Mọi người đều sửng sốt, rốt cuộc cô gái này là ai? Đỉnh quá đi mất.

Đàn ông nói những lời này không ít, thế nhưng lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có một cô gái nói như vậy, bỗng cảm thấy rất xúc động, còn có chút ngưỡng mộ nữa.

Cậu Mặc, được một cô gái bảo vệ, là cảm giác như thế nào vậy?

Thẩm Kinh Mặc cười tươi như hoa, vẻ mặt dịu dàng như nước mùa xuân.

Linh hồn không chịu trói buộc, cuối cùng cũng đã tìm được nơi để dừng chân.

Cảm giác được bảo vệ, được yêu thương, tốt thật đấy.

Cảm giác này đã hoàn toàn mất đi kể từ sau khi mẹ anh qua đời, không còn ai yêu thương anh mà không có mục đích gì, coi anh là báu vật như mẹ anh cả nữa.

Anh cố gắng trưởng thành, cố gắng tự chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho em gái, trưởng thành trong sự khó khăn trắc trở, cô độc lẻ loi.

Thế nhưng giờ phút này, mọi sự cô đơn và ấm ức, đều đã biến mất, trong lòng anh cảm thấy dịu dàng ấm áp.

Thẩm Hoa Quân tức đến mức vành mắt đỏ bừng: “Tôi là cha ruột của nó!”

Liên Kiều xua tay, để lộ thái độ ngang ngược độc đoán: “Tôi khai trừ tư cách làm cha của ông, kể từ ngày hôm nay, ông không còn là cha anh ấy nữa rồi.”

Mọi người đều lặng im, trời ạ, còn có thể làm như vậy được sao?

Thần kỳ quá đi mất, đỉnh quá đi, khiến... khiến người ta ngưỡng mộ quá đi thôi.

Đời này gặp được một cô gái như vậy, quá đáng giá.

“Ha ha ha.” Tiếng cười vô cùng vui mừng của Thẩm Kinh Mặc vang lên, dần dần vang vọng khắp bữa tiệc: “Liên Kiều, anh yêu em, anh thật sự rất rất yêu em!”

Đây rốt cuộc là tình yêu thần tiên gì vậy? Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị, ôi, người ta cũng muốn được như vậy!

Cậu hai Liên khẽ thở ra một hơi, âm thầm thở dài, tình yêu của người trẻ tuổi, thật dũng cảm, cũng thật nồng cháy.

Trong mắt Từ Xuân Ny lóe lên sự ghen tị, bà ta khẽ chọc Thẩm Hoa Quân vẫn còn đang ngây người sửng sốt, Thẩm Hoa Quân như thể bừng tỉnh khỏi cơn mơ: “Cô...”

Thẩm Không Thanh đi qua đó, nhẹ nhàng đè lên vai Thẩm Hoa Quân: “Anh cả, giờ lành đã đến, nên bắt đầu bữa tiệc rồi, muộn quá mọi người sẽ về hết đấy.”

Mặc dù giọng ông ta rất nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sự uy hiếp, khiến Thẩm Hoa Quân không khỏi cau mày.

Nếu như ông ta còn tiếp tục làm lớn chuyện nữa, có lẽ mọi người sẽ trực tiếp chạy mất, vậy thì đó mới là một chuyện nực cười.

“Bắt đầu bữa tiệc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

...

Tám món nguội, tám món nóng, hai món canh ngọt, hai món điểm tâm, các món ăn rất phong phú.

Thịt bò ngũ vị hương và ba ba hấp là ngon nhất, Liên Kiều ăn mấy miếng liền, hết lời khen ngợi, mặc dù có rất nhiều người liếc nhìn, nhưng cô vẫn bình tĩnh ăn tiếp.

Cô rất có khí thế, trông còn giống người chủ trì tổ chức bữa tiệc hơn.

Thẩm Kinh Mặc vẫn luôn mỉm cười nhìn cô, không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Liên Kiều chặn tay anh lại: “Anh mau ăn đi, không phải lo cho em đâu.”

Thẩm Kinh Mặc nhìn cô âu yếm: “Anh thích nhìn em ăn hơn.”

Trong lòng Liên Kiều cảm thấy rất ngọt ngào, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.

Cậu hai Liên ho nhẹ một tiếng: “Hai người bớt sến rện đi, tôi vẫn còn muốn ăn cơm nữa.”

Phá hoại bầu không khí, là sở trường của anh ấy.

Ăn được một nửa, Thẩm Hoa Quân lại đi lên trên sân khấu, lần này ông ta dùng những lời lẽ hoa mỹ để ca tụng nền văn minh cổ đại của đất nước, khen ngợi những món đồ cổ đại diện cho nền văn minh,

Khi mọi người hết kiên nhẫn muốn mắng ông ta đến nơi, cuối cùng ông ta cũng trịnh trọng mang chiếc bát sứ phấn thái thời Ung Chính ra.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào món đồ cổ trên sân khấu, hai mắt sáng rực.

Thẩm Hoa Quân vô cùng đắc ý, tươi cười rạng rỡ: “Đây là món đồ tôi yêu thích nhất, lúc nào cũng ngắm nhìn thưởng thức, thế nhưng, tôi cảm thấy kiến thức của bản thân mình không đủ uyên bác, muốn tìm một nơi tốt hơn cho chiếc bát sứ phấn thái quý giá này, nếu như có người thích, tôi có thể nén đau nhượng lại cho người đó.”

Mọi người ở hiện trường xôn xao mãi không dứt, rất nhiều người đều bày tỏ sự hứng thú.

Liên Kiều uống nước canh, có chút khó hiểu: “Ông ta định bán đồ cổ ở ngay tại đây luôn à? Tại sao lại không mang đi đấu giá?”

Cậu hai Liên nhẹ giọng giải thích: “Mang đến HK quá phiền phức, đại lục vẫn chưa có nơi bán đấu giá chính quy nào, rất nhiều người đều tự mình đấu giá riêng.”

Anh ấy cũng có chút ý tưởng: “Đồ cổ còn có khả năng rất lớn sẽ tăng giá, có thể lấy được cũng không tồi.”

Tầm mắt của anh ấy rất xa, biết được tương lai đồ cổ sẽ tăng giá, thường thu mua một vài bức tranh chữ cổ, cũng rất có tiếng trong giới.

Ánh mắt Liên Kiều bỗng trở nên nghiêm túc: “Chờ chút đã.”

Cậu hai Liên đang thầm tính toán xem dùng giá nào mua lại là thích hợp nhất: “Sao thế?”

Liên Kiều mím môi, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Hình như là đồ giả.”

Cậu hai Liên: ...

“Em không nhìn nhầm chứ?”

Bán đồ giả ở trong dịp như thế này ư? Không phải chứ? Nhà họ Thẩm có còn cần thể diện nữa không vậy?

Nếu như bị vạch trần ngay tại chỗ, vậy thì sẽ đắc tội tất cả những vị khách này.

Liên Kiều bình tĩnh nói: “Đây là một loại trực giác, mà nhờ có trực giác này, em đã từng tìm được một lọ thuốc hít thời nhà Thanh.”

Những lời này nửa thật nửa giả, cô không nghiên cứu nhiều về đồ cổ, nhưng, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô đã từng thấy rất nhiều đồ tốt, có thể luyện ra được mắt nhìn hàng.

Thẩm Hoa Quân thấy có rất nhiều người có ý muốn mua lại, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.

Ông ta nhìn thấy hai anh em nhà họ Liên đang thì thầm với nhau, hai mắt lóe lên: “Cậu hai Liên, cậu có điều kiện như vậy, không biết là có hứng thú với chiếc bát này hay không?”

Cậu hai Liên vô cùng coi thường vẻ mặt này của ông ta: “Không có.”

Thẩm Hoa Quân là một người không biết điểm dừng, ông ta bị bẽ mặt liên tục, nhưng vẫn một lòng muốn vớt vát lại hình tượng, tìm cơ hội để làm người khác bẽ mặt.

“Sao thế? Dạo gần đây công việc làm ăn của cậu không được suôn sẻ ư? Trong tài khoản công ty hết tiền rồi sao?”

Chỉ thiếu điều nói thẳng, có phải cậu đã phá sản rồi không?

Đây là phép khích tướng, nhưng đáng tiếc là, cậu hai Liên không bị trúng chiêu, anh ấy đã từng gặp nhiều mưu mô quỷ kế, bất chấp tất cả tranh đoạt lợi ích rồi, Thẩm Hoa Quân chỉ là muỗi thôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com