Anh ấy không thèm để ý, nhưng Thẩm Hoa Quân lại không chịu bỏ qua, cố chấp hỏi có phải công ty đã gặp khó khăn gì rồi không.
Liên Kiều thật sự cảm thấy ông ta vô cùng phiền phức, chẳng nhẽ ông ta không thể giống người bình thường một chút được sao?
“Bà vợ sau của ông đâu rồi? Cả cô con gái riêng kia của ông nữa? Không ra ngoài mở mang tầm mắt ư? Chẳng phải là muốn gả vào danh gia vọng tộc sao? Cơ hội này không tồi đấy, ông đã tốn rất nhiều công sức đúng không?”
Sắc mặt Thẩm Hoa Quân đỏ tía như gan lợn, trong lòng cực kỳ căm hận cô, nhưng lại không nói được gì, chỉ có thể nhanh chóng đổi chủ đề: “Tôi đã tốn một trăm nghìn tệ để mua chiếc bát này đấy, nếu như có người thích, thì cứ ra giá.”
“Chắc chắn là đồ thật chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Hoa Quân lấy một tờ giấy chứng nhận ra: “Xác nhận không có sai sót gì.”
Chỉ một tờ giấy chứng nhận không thể nào xua tan nghi ngờ của mọi người, mặc dù có ý, nhưng cũng điều không dám mạo hiểm ra giá.
Chỉ có thể nói rằng, ấn tượng Thẩm Hoa Quân để lại trong phòng mọi người là không đáng tin.
Thẩm Hoa Quân vừa tức giận vừa sốt ruột, tim đập thình thịch: “Mọi người có gì phải lo lắng chứ? Nếu như sau khi mua lại mà kiểm tra ra được là đồ giả, vậy thì... cha nợ con trả đi, tôi dùng chung thân đại sự của con trai ruột tôi để bồi thường, để nó lấy con gái của người đó.”
Hành động này quá điên khùng, rõ ràng là đang khiến Liên Kiều với Thẩm Kinh Mặc cảm thấy ghê tởm, ham muốn báo thù của ông ta cũng đáng sợ thật đấy.
Thẩm Kinh Mặc biết là ông ta vô liêm sỉ, nhưng không biết là lại vô liêm sỉ đến mức đấy.
Đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người, anh vẫn giữ bình tĩnh, thản nhiên cười nói: “Anh chắc phải đổi thành họ Liên rồi.”
Liên Kiều mỉm cười: “Được thôi, theo họ em.”
Ai mà chẳng biết ai nhà Thẩm, Liên là kẻ thù cũ, nếu như đổi thành họ liên, đó mới là thật sự là trò cười.
Thẩm Không Thanh không khỏi sốt ruột, muốn đánh c.h.ế.t anh ruột của mình luôn, ông ta nói cái gì vậy không biết? Đã biết ngay là ông ta sẽ quá trớn mà!
“Anh cả, không được nói đùa lung tung như vậy, đã là thời buổi nào rồi, tự do hôn nhân là do pháp luật quy định, dù anh có yêu thương con trai đến đâu, cũng phải tôn trọng pháp luật.”
“Kinh Mặc, cha cháu hồ đồ rồi, cứ thích nói đùa lung tung, đừng để ý đến ông ấy.”
Thẩm Kinh Mặc nở nụ cười sâu xa: “Không sao, tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát rồi, tố cáo Thẩm Hoa Quân buôn bán đồ cổ giả.”
Mọi người: ...
Mọi người đều tưởng rằng anh đang nói đùa, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra, anh đang nói thật.
Cảnh sát nhanh chóng ập đến, trực tiếp tịch thu chiếc bát cổ có màu sắc đẹp đẽ, tỏ ý bọn họ muốn mang đi thẩm định.
Thẩm Hoa Quân giận dữ gầm lên: “Món đồ này của tôi là thật, tôi phải tốn rất nhiều tiền để mua đấy.”
Mười mấy năm ông ta mới tổ chức tiệc một lần, kết quả là lại thành như vậy, tức quá đi mất.
Phía cảnh sát bày tỏ, nếu như đã có người tố cáo, vậy thì bọn họ phải xử lý theo đúng trình tự, không thể lách luật trục lợi cá nhân được.
Thẩm Hoa Quân hận Thẩm Kinh Mặc thấu xương, đều là do tên nghịch tử này, biết thế khi sinh ra ông ta đã dìm c.h.ế.t rồi.
Nhưng lúc này, ông ta chỉ kịp trừng mắt nhìn Thẩm Kinh Mặc, nóng lòng muốn xử lý cho xong bên phía cảnh sát, đầu tiên là nhẹ giọng xin xỏ, tiếp đến là dùng thân phận chèn ép bọn họ, nói rằng muốn nói chuyện với cấp trên của bọn họ, nhưng đều bị từ chối.
Ông ta thật sự hết cách, nhìn về phía Thẩm Không Thanh cầu cứu, Thẩm Không Thanh thật lòng không muốn quan tâm đến ông anh ngu ngốc này của mình, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Thẩm, nếu như ông ta bị bắt, mặt mũi của nhà họ Thẩm cũng mất hết.
Ông ta ra mặt giải quyết, ăn nói dễ nghe, câu nào câu nấy đều đi vào vấn đề, cục diện nhanh chóng thay đổi, bên phía cảnh sát chỉ nói một câu, nếu như người tố cáo rút lại cáo buộc thì mọi chuyện đều dễ xử lý, dù sao món đồ này là thật hay là giả, cũng rất khó nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thẩm Kinh Mặc, Thẩm Hoa Quân căm hận lao tới, vung hai tay lên, suýt nữa đã đánh vào mặt của Thẩm Kinh Mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lập tức rút lại cáo buộc, ngay lập tức, mau lên.”
Thẩm Kinh Mặc lùi về phía sau, cách ông ta thật ra, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh lùng, cười như không cười, chỉ là không thèm để ý đến ông ta.
Một mình Thẩm Hoa Quân vừa nhảy dựng lên vừa la hét ầm ĩ, giống như một kẻ điên vậy, hoàn toàn không có chút hình tượng nào cả.
Mọi người thấy vậy, không khỏi thở dài, hai mươi năm trước Thẩm Hoa Quân còn có mấy phần phong thái của con cháu danh gia vọng tộc, nhưng hiện giờ thật sự đã chẳng còn chút nào nữa.
Sa sút đến mức này, có thể thấy là do ở cùng những người thấp kém đã lâu, bị ảnh hưởng bởi những thứ thô tục tầm thường.
Nghĩ lại cũng phải thôi, cả ngày ở cùng một người phụ nữ xuất thân nghèo hèn, không có chút phẩm hạnh gì, thì có thể tốt đi đâu được chứ?
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Thế nhưng càng nhiều người cho rằng, vẫn dĩ bản chất của ông ta đã đen rồi, cái này phải gọi là nồi nào úp vung nấy mới đúng.
Thẩm Không Thanh cắn răng đứng ra nói: “Kinh mặc à, hai người là cha con ruột, một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, đừng làm lớn chuyện, để người khác chê cười như vậy.”
Thẩm Kinh Mặc lớn lên ở nước ngoài, chẳng có bao nhiêu tình cảm với nhà họ Thẩm, lại càng không có tình cảm gì với Thẩm Hoa Quân, liệu có bao nhiêu tình cảm với người chú này được đây?
Suy cho cùng, không sống cùng nhau thì làm gì có tình cảm gì chứ.
“Đã trở thành trò cười cho người khác mười mấy năm rồi, vẫn chưa quen sao? Chú à, những năm qua chú đi theo sau dọn bãi chiến trường cho ông ta, vẫn chưa thấy mệt sao?”
Thẩm Không Thanh suýt chút nữa không giữ được nụ cười của mình, nghiêm túc khuyên nhủ: “Dù như thế nào đi chăng nữa, ông ấy cũng là anh của chú, Kinh Mặc, nghe chú khuyên một câu, giữa hai cha con không có khúc mắc nào là không giải quyết được...”
Ông ta thì trông như là một người tốt, một người em trai tốt, người chú tốt, khiến người ta không khỏi khen ông ta một câu.
Thế nhưng, trong mắt Thẩm Kinh Mặc lóe lên sự mỉa mai: “Muốn tôi rút lại cáo buộc cũng được thôi, tôi có ba điều kiện.”
Thẩm Hoa Quân lại muốn mắng người rồi, ông ta có thể không có chút tình cảm gì với người con trai này, nhưng không cho phép con trai không có tình cảm với mình.
Thế nhưng, vấn đề là, tình cảm xưa nay đều phải đến từ hai phía.
Thẩm Không Thanh thì lại lý trí hơn ông ta nhiều, khẽ ấn vai ông ta, âm thầm cảnh cáo.
Nếu như còn gây chuyện nữa, ông ta sẽ không quản nữa đâu.
“Cháu nói đi.”
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ Vương Vi đó rất thông minh, đưa con trai con gái ra nước ngoài là một nước đi xuất sắc, không những có thể thoát khỏi tên khốn kiếp Thẩm Hoa Quân này, để hai anh em bọn họ được hưởng sự giáo dục tốt nhất, mà còn có thể thoát khỏi sự kiểm soát của nhà bọn họ đối với hai anh em.
Chỉ tiếc là giỏi quá cũng sẽ khiến bản thân tổn thương, tình yêu sâu đậm chưa chắc đã dài lâu.
May mà Thẩm Hoa Quân hồ đồ, phản bội vợ mình, ngoại tình với người khác, nếu không thì cũng không đến lượt ông ta lên nắm quyền.
Thẩm Kinh Mặc nhếch khóe miệng lên: “Thứ nhất, bảo ông ta công khai xin lỗi mẹ tôi ở trên báo, thừa nhận sự thật là mình ngoại tình trong hôn nhân.”
Ông ta nợ người đã khuất một lời xin lỗi.
Thẩm Hoa Quân tức giận bừng bừng, đồ khốn kiếp này: “Không thể nào.”
Thẩm Kinh Mặc tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy thì không có gì phải trao đổi tiếp nữa, chú à, không phải là cháu không phối hợp, mà là anh của chú khó chiều quá.”
Không phải là lỗi của anh đâu nhé.
Thẩm Hoa Quân như thể nhìn thấy bóng dáng của vợ cũ trên người anh, đều xảo quyệt, cố chấp như nhau.