Vẻ mặt của Thẩm Kinh Mặc không hề thay đổi, bình tĩnh phản công: “Ông già súc sinh, tôi nhận ông, ông mới là cha tôi, tôi không nhận ông, ông chẳng là cái thá gì cả, ông tưởng rằng mình còn là người thừa kế nhà họ Thẩm có thể hô mưa gọi gió của ngày xưa sao?”
Mặt mày anh lạnh lùng như tuyết, những lời anh nói ra lại càng khiến người ta rét lạnh: “Để tôi nhắc ông một câu, hiện giờ ông chẳng có gì cả, không nhà không xe không công việc, ngay cả tiệm thuốc nhỏ mà ông âm thầm mở cũng bị cấm hoạt động rồi, đúng là thảm thật đấy. À đâu không đúng, ông còn có một nhân tình, một đứa con hoang nữa mà, ha ha ha.”
Cả phòng tiệc im lặng, đã biết trước quan hệ của hai cha con nhà này không tốt, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy rất khác.
Xem ra, dù là vì muốn làm quen với Thẩm Kinh Mặc, cũng không nên có giao du gì với Thẩm Hoa Quân.
Thẩm Hoa Quân thật sự không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, không hề quan tâm chút nào đến tình cha con.
“Mày...”
Thấy ông ta lại sắp lên cơn, Thẩm Không Thanh vội cướp lời: “Kinh Mặc, cháu nói hơi quá rồi.”
Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng nhìn sang: “Chú à, cháu thật sự không ngại việc đổi họ, không phải là đang nói đùa đâu.”
Anh cũng càng không ngại để tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa cha con, chú cháu bọn họ không tốt, đừng mơ có thể ỷ thế của anh.
Là nhà họ Thẩm cần anh, chứ không phải là anh cần nhà họ Thẩm, nhận thức rõ ràng một chút.
Thẩm Không Thanh nghe ra được sự uy h.i.ế.p trong lời nói của anh, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có hai người đàn ông lớn tuổi đi vào, Thẩm Không Thanh ngây ngẩn, đây không phải là chuyên gia đồ cổ sao?
“Ông Lý, ông Trần, sao hai người lại đến đây?”
Hai mắt ông Lý sáng ngời, vô cùng hưng phấn: “Nghe nói ở đây có một chiếc bát phấn thái thời Ung Chính, cố ý đến đây để mở mang tầm mắt, không phiền chứ?”
Thẩm Không Thanh có một dự cảm chẳng lành, Thẩm Kinh Mặc đi qua đó, làm dấu mời: “Đương nhiên là không rồi, mời hai vị.”
Ôi trời, là do Thẩm Kinh Mặc mời đến à? Quan hệ của cháu ông ta rộng đến thế ư? Thẩm Không Thanh âm thầm sợ hãi.
Ông Lý và ông Trần sau mê ngắm nhìn chiếc bát cổ phấn thái hồi lâu, vẻ mặt bỗng có chút khác thường: “Đây...”
Hai người đối mắt nhìn nhau, dường như có chút e ngại.
Thẩm Kinh Mặc mỉm cười nói: “Hai vị có gì muốn nói thì cứ nói.”
Ông Lý khẽ cau mày: “Đây là bản mô phỏng từ thời dân quốc.”
“Hả?” Mọi người đều kinh ngạc.
Ông Lý là chuyên gia trong lĩnh vực này, có con mắt tinh tường: “Mọi người xem đi, lớp phôi quá mỏng, lớp men nền trắng hồng phát sáng quá, hiệu ứng ba chiều nhạt nhòa hơn so với đồ phấn thái thật thời ung chính nhiều.”
Trong thời kỳ dân quốc, hàng nhái tràn lan, nhiều vô số kể, vàng thau lẫn lộn, có sản phẩm chất lượng cao, cũng có sản phẩm thô sơ.
Chiếc bát này được coi như là hàng chất lượng cao rồi, thế nhưng, vẫn là một sản phẩm mô phỏng mà thôi.
Sắc mặt Thẩm Hoa Quân tái nhợt: “Có phải là ông nhìn nhầm rồi không?”
Ông Lý quyết đoán phủ nhận: “Không thể nào, kỹ thuật chế tác đồ sứ thời Ung Chính đã đạt đến đỉnh cao, tôi đã từng thực hiện nghiên cứu chuyên môn, ở trên phương diện này, tôi được coi là chuyên gia, mà mọi người cũng đều thừa nhận.”
Đây là lời nói khiêm tốn của ông ấy, ông ấy là người rất có thẩm quyền và có tiếng nói trên phương diện này, nếu như ông ấy xưng thứ hai, thì không có ai dám xưng thứ nhất.
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn về phía Thẩm Hoa Quân, muốn ông ta đưa ra một lời giải thích, nếu như không thể, vậy thì thật ngại quá, cắt đứt quan hệ.
Quay bọn họ như quay dế, có phải thú vị lắm không?
Máu cuồn cuộn sục sôi trong lồng n.g.ự.c Thẩm Hoa Quân, hai mắt tối sầm lại, ngất đi.
Cảnh sát đi lên, kiểm tra hơi thở của ông ta: “Bọn tôi phải đưa người đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Kinh Mặc khẽ gật đầu: “Được, các anh cứ làm theo việc công đi.”
Thẩm Không Thanh muốn ngăn cản, những dưới ánh mắt của mọi người, ông ta cũng không tiện làm gì.
Bữa tiệc Thẩm Hoa Quân dày công chuẩn bị đã kết thúc một cách đáng xấu hổ như vậy, trở thành một trò cười lớn.
Thẩm Không Thanh tiễn tất cả khách khứa ra về, đầu đau như búa bổ, trong lòng phiền muộn, ôi, lại còn phải phụ trách dọn bãi chiến trường này nữa, cứ đưa người ra ngoài trước đã vậy.
Vừa định rời đi, giám đốc khách sạn đã chặn đường ông ta và đưa hóa đơn ra: “Phiền ngài vui lòng thanh toán nốt số tiền còn lại.”
Thẩm Hoa Quân chỉ trả một ít tiền đặt cọc, ông ta dùng chiêu bài của Kinh Nhân Đường để đảm bảo, còn sợ ông ta chạy chắc?
Thẩm Không Thanh tức tím tái mặt mày, nhưng lại không thể không thanh toán hết tiền cho Thẩm Hoa Quân, tốn mất một khoản tiền lớn.
Chết tiệt, sau cùng ông ta cũng vẫn phải thu dọn bãi chiến trường này!
Vào lúc này, ông ta thật sự đã có thể hiểu được hành vi kiên quyết muốn vạch rõ giới hạn, cắt đứt quan hệ với Thẩm Hoa Quân của Thẩm Kinh Mặc rồi.
Chỉ là, thân là người đứng đầu nhà họ Thẩm, ở trên lập trường của ông ta, lại càng mong Thẩm Kinh Mặc sẽ ôm hết những rắc rối này về phía mình.
...
Thẩm Kinh Mặc vui vẻ tiễn Liên Kiều về nhà, còn ăn ké bữa ăn khuya ở nhà họ Liên rồi mới đi.
Cậu hai Liên nhìn anh rời đi với vẻ mặt phức tạp, khẽ thở dài một hơi: “Cậu ta không phải là một kẻ hồ đồ vô dụng đâu, kế hoạch này, thủ đoạn này, giỏi thật đấy, em gái, em thật sự không suy nghĩ lại sao?”
Liên Kiều ngáp dài: “Anh ấy có giỏi giang đến đâu đi chăng nữa, em cũng vẫn có thể áp chế được anh ấy, anh hai à, em cũng không phải là kẻ vô dụng, em không thích kiểu đàn ông yếu đuối đâu.”
Sao lại có thể nói bản thân mình như vậy được chứ? Cậu hai Liên dở khóc dở cười, vẫn cảm thấy không yên tâm: “Không sợ cậu ta lừa em à?”
Mặc dù em gái anh ấy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng từ xưa đến nay con gái thường bị mắc kẹt vì tình, trở nên mù quáng trong tình yêu, trí thông minh giảm sút, trở thành một kẻ ngu ngốc trong tình yêu.
Liên Kiều khẽ mỉm cười, vô cùng tự tin: “Anh hai, con người em lý trí hơn, còn Thẩm Kinh Mặc thật ra lại càng cảm tính hơn, cũng có giới hạn hơn em.”
Nên nói thế nào nhỉ, trong lòng Thẩm Kinh Mặc còn mềm mại dịu dàng hơn cả cô.
Cậu hai Liên vuốt tóc cô: “Dù như thế nào đi chăng nữa, người nhà vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Liên Kiều cảm thấy vô cùng ấm áp, người nhà mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.
Cô không đơn độc.
Vào buổi trưa, Liên Kiều mang theo một chiếc cặp lồng giữ nhiệt màu hồng xuất hiện ở trước cổng Viện nghiên cứu Bắc Kinh.
Cô bị bảo vệ ngăn lại ở bên ngoài, bảo gì cũng không cho vào, cô nhờ bảo vệ gọi Liên Đỗ Trọng ra, ông ấy cũng không chịu, nói cái gì mà thân phận của cô không rõ ràng.
Liên Kiều tức hộc máu, xuất trình giấy tờ tùy thân cũng không được, cực kỳ bất lực.
“Tôi thật sự là người nhà của anh ấy.”
Bảo vệ vẫn canh gác nghiêm ngặt: “Tiếp theo có phải là cô muốn nói mình là đối tượng của cậu ấy luôn không?”
Liên Kiều đổ mồ hôi, muốn gặp anh cả cũng khó thật đấy.
Cô bỗng dưng nghĩ đến gì đó: “Có phải là thường có người đến tìm anh ấy không? Còn dùng thân phận bạn gái của anh ấy nữa?”
Bảo vệ liếc mắt nhìn cô: “Đúng.”
Hai mắt Liên Kiều sáng rực, có thông tin! “Là cùng một người đến tìm sao? Hay là có đủ các cô gái đến tìm?”