Đúng vào lúc đang khó xử, một chiếc xe chạy tới, bảo vệ lập tức đứng thẳng người, chào rồi để xe đi vào.
Thế nhưng xe lại không lái thẳng vào, mà hạ cửa kính xuống, để lộ một gương mặt xinh đẹp: “Dạo gần đây có ai đến tìm Liên Đỗ Trọng không?”
Bảo vệ theo bản năng nhìn về phía Liên Kiều, Liên Kiều ngây ngẩn cả người, chuyện gì thế này?
Cô gái đó đánh giá Liên Kiều một lượt từ trên xuống dưới, hơi nhếch khóe miệng, đạp ga lái xe vào trong không chút do dự.
Liên Kiều ngơ ngác, ai vậy chứ? “Cô ta là ai thế?”
Bảo vệ đảo tròng mắt nói: “Thiên kim nhà sở trưởng, là sinh viên xuất sắc vừa từ nước ngoài về, đó mới là bạn đời mà tiến sĩ Liên nên tìm.”
Tiến sĩ Liên? Phải một lúc sau Liên Kiều mới phản ứng lại được, ồ, là anh cả.
“Liên Đỗ Trọng được nhiều người yêu thích như vậy à?”
Anh cả quanh năm đều ở viện nghiên cứu, không tiếp xúc nhiều, cô rất hứng thú với đời sống cá nhân của anh cả.
Lần trước cô còn bắt gặp anh ấy đi xem mắt người khác nữa cơ.
Cô vốn tưởng rằng trong ba người anh trai, anh nhỏ là người được nhiều người yêu thích nhất, duyên với phụ nữ là tốt nhất, sau đó là đến anh hai, cuối cùng mới là anh cả.
Thế nhưng, giờ xem ra, chưa chắc đã vậy.
Bảo vệ bỗng có một cảm giác kiêu ngạo khó tả: “Đúng thế, vẻ ngoài tuấn tú, vóc dáng cao ráo, có năng lực, nhân phẩm tốt, nhà lại có tiền, người đàn ông như vậy được rất nhiều người yêu thích, mọi người đều tranh nhau giới thiệu con gái của mình cho cậu ấy.”
Được thôi, Liên Kiều cũng thấy rất kiêu ngạo, anh trai nhà mình ưu tú như vậy, được nhiều người yêu thích như vậy, giỏi thật đấy.
Cô cũng không cần phải vội vàng đi vào làm gì, cười híp mắt nói chuyện với bảo vệ, nghe ngóng tin tức về anh cả nhà mình.
Mới nói được mấy câu, lại có một chiếc xe lái đến, lần này xe bị bảo vệ ngăn lại.
Cửa kính ở ghế tài xế được hạ xuống, là một người đàn ông trung niên: “Bọn tôi muốn gặp tiến sĩ Đỗ Liên Trọng.”
Lại là một người muốn gặp anh cả, Liên Kiều chợt hiểu ra tại sao bảo vệ lại không chịu đi gọi người rồi.
Cứ có người đến là đi gọi, có để người ta làm thí nghiệm nữa không?
Bảo vệ làm tròn bổn phận, nghiêm túc hỏi: “Mấy người là ai? Có chuyện gì? Đã hẹn trước chưa?”
Cửa kính ở ghế phó lái cũng được hạ xuống, để lộ một gương mặt xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại có chút mơ màng: “Tôi muốn gặp anh Liên.”
Bảo vệ vừa nhìn thấy cô ta, không khỏi cau mày lại, tại sao lại là cô ta?
“Thật ngại quá, tiến sĩ Liên không rảnh.”
Cô gái đó lại lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn gặp anh Liên.”
Liên Kiều sửng sốt, đây chẳng phải là Thẩm Linh, con gái của Thẩm Không Thanh sao? Là cái người đầu óc có vấn đề đó đúng không, ai đấy nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không?
Tài xế rất ngang ngược: “Bọn tôi muốn tìm tiến sĩ Liên bàn về việc hợp tác, xin hãy mau chóng thông báo cho cậu ấy.”
Bảo vệ nghĩ ngợi một hồi, vẫn cầm điện thoại lên thông báo một tiếng, kẻo lại thật sự làm lỡ việc lớn của người ta.
Liên Kiều mỉm cười đi tới: “Nói với anh ấy một tiếng, em gái Liên Kiều đến rồi.”
Bảo vệ nhìn cô mỉm cười ngọt ngào, như bị ma xui quỷ khiến bổ sung thêm một câu.
Thật ra, đầu bên kia điện thoại đã nghe thấy âm thanh quen thuộc rồi, lập tức nhảy lên: “Bảo em ấy chờ ở đó, tôi lập tức ra ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, bảo vệ sửng sốt nhìn Liên Kiều: “Hai người quen nhau thật à?”
Tâm trạng của Liên Kiều rất tốt, cười hì hì gật đầu: “Thật.”
Chẳng bao lâu sau, cậu cả Liên vội vàng đi ra, phóng tầm mắt tìm kiếm khắp cổng viện nghiên cứu, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của em gái nhà mình đâu, đã bị một cô gái bám lấy rồi.
“Anh Liên, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi, em nhớ anh lắm đấy.” Trong mắt Thẩm Linh ngập tràn niềm vui.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Liên Kiều vừa chạy ra khỏi phòng bảo vệ đã nghe thấy câu này, nhất thời ngây ngẩn cả người: “Anh cả, anh và cô ta...”
“Chỉ gặp nhau vài lần chứ không thân.” Liên Đỗ Trọng nói ngắn gọn súc tích, cũng không có ý nói thêm: “Sao lại không gọi điện trước cho anh? Ở bên ngoài chờ có lâu lắm không?”
Liên Kiều mỉm cười giơ cặp lồng giữ nhiệt lên: “Không lâu lắm, anh ăn cơm chưa? Em mang canh sườn heo hầm rau củ đến, còn cả món phổi bò sốt ớt nữa.”
Hai mắt Liên Đỗ Trọng sáng lên, đều là những món anh ấy thích ăn, nhất là món phổi bò sốt ớt, có thể nói là món ngon trần gian.
Anh ấy cầm lấy cặp lồng giữ nhiệt, vô cùng vui mừng, em gái đến thăm anh ấy, nhất định là vì nhớ anh ấy rồi!
“Canh em đích thân nấu à?”
Liên Kiều tươi cười nghịch ngợm: “Em cũng chỉ biết làm chút dược thiện mà thôi.”
Hai người nói nói cười cười, hoàn toàn không hề chú ý đến mấy người đang đứng ở bên cạnh.
Thẩm Linh ngơ ngác nhìn bọn họ, nước mắt lăn dài.
Tài xế cau chặt mày lại: “Tiến sĩ Liên, bọn tôi đến để bàn về việc hợp tác...”
Cậu cả Liên cực kỳ thiếu kiên nhẫn nói: “Tôi không hợp tác với người của nhà họ Thẩm.”
Hai nhà có quan hệ như thế nào, trong lòng không tự biết hay sao?
Đầu óc Thẩm Linh có vấn đề, bọn họ cũng có vấn đề theo à? Không biết lão cáo già Thẩm Không Thanh kia lại đang có ý đồ gì đây.
Thẩm Linh hai mắt lưng tròng: “Anh Liên, anh đứng thích người khác, anh thích em nhé, có được không?”
Cô ta đang nói gì vậy? Liên Kiều ngây ngẩn cả người, cậu cả Liên thì lại bình tĩnh nói: “Tôi không thích cô, về nhà đi, đừng đến đây nữa.”
Thẩm Linh buồn bã tuyệt vọng, sắp khóc ngất đến nơi, tài xế đau lòng không thôi: “Tiến sĩ Liên, cậu có biết cô chủ nhà tôi...”
Cậu cả Liên lạnh lùng cắt ngang: “Tôi họ gì?”
Tài xế không có thời gian nghĩ kỹ, trả lời theo bản năng: “Họ Liên.”
Cậu cả Liên khẽ gật đầu, cả người tỏa ra cảm giác xa lạ: “Ừ, hai nhà Liên Thẩm không hợp tác, không làm bạn bè, không kết thông gia, nói với Thẩm Không Thanh rằng, quản kỹ con gái của ông ta vào, đừng có giở trò.”
Chính sách ba không, đơn giản như vậy đó.
Nói xong những lời này, anh dắt Liên Kiều vào trong, không quay đầu lại nhìn lấy một lần.
Thẩm Linh ngã ngồi trên mặt đất òa khóc, vừa khóc vừa kêu gào anh Liên, trông vô cùng đáng thương.
Bảo vệ khẽ lắc đầu, lại nữa rồi, có thể tự giác biết điều một chút được không?
Tiến sĩ Liên là người giỏi giang như vậy, là thiên tài nghiên cứu khoa học, là trụ cột tài năng tiếng tăm lẫy lừng, là nam thần được vô số người ngưỡng mộ.
Thẩm Linh thì sao, chẳng qua chỉ là một cô gái đầu óc có vấn đề mà thôi, sao lại dám bám lấy tiến sĩ Liên chứ? Người nhà cô ta cũng có dã tâm thật đấy.
“Nhanh chóng rời đi đi, nơi này không phải là nơi mất người nên ở lâu.”
Khóc lóc ầm ĩ ở trước cổng, đúng là xúi quẩy.
Thẩm Linh nhất quyết không chịu đi, vùng vằng giống như một cô bé không được mua kẹo: “Tôi không đi, tôi cứ ngồi ở đây chờ anh Liên.”
Bảo vệ không chấp nhận nổi sự thẳng thắn như vậy: “Không chờ được đâu, cậu ấy có thể ở trong đó không ra khỏi cửa nửa năm.”
Thẩm Linh càng khóc lóc thảm thiết hơn, trông như thể bị người khác ức hiếp.
Bảo vệ tức không chịu nổi, gọi bộ phận an ninh đến, mới có thể đưa được người này đi.
Trong nhà ăn, cậu cả Liên dẫn Liên Kiều gọi thêm mấy món ăn, thịt băm hầm trứng, rau xào, thịt dê kho tộ.
Liên kiều có chút bất ngờ, đồ ăn của bọn họ cũng khác ngon, có cả thịt cả rau, có mỳ phở cũng có cả cơm rang, chủng loại phong phú.
Cậu cả Liên như thể đoán được suy nghĩ của cô: “Những người dùng não để làm việc lại càng cần phải bồi bổ.”
Liên Kiều mở nắp cặp lồng giữ nhiệt ra, đổ canh vào một chiếc bát inox, mùi thơm xộc thẳng vào mũi: “Anh ăn nhiều canh vào, giúp bổ não.”