“Anh cả, mức độ được yêu thích của anh, khiến em gái phải kinh ngạc đấy.”
Cô vẫn luôn tưởng rằng anh ấy là kiểu người quanh năm ở trong viện nghiên cứu, không tìm được bạn gái, cần phải huy động họ hàng bạn bè giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh ấy.
Xem ra là cô nghĩ nhiều rồi, chỉ với dáng vẻ nho nhã tuấn tú này của anh ấy thôi, đã là vẻ ngoài mà từ cô bé ba tuổi đến bà lão tám mươi tuổi đều thích rồi.
Cậu cả Liên nghiêm túc nói: “Làm người phải biết khiêm tốn.”
“Phụt.” Liên Kiều không khỏi bật cười, anh cả nhà mình trông không giống như là một tên mọt sách cứng ngắc, mà lại rất đáng yêu.
“Tiến sĩ Liên.” Một giọng nữ vô cùng thảng thốt đột ngột vang lên: “Sao anh lại ăn cơm cùng với một cô gái thế?”
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn, là cô gái lúc nãy lái xe ô tô vào trong viện nghiên cứu, con gái của sở trưởng.
Lúc này, cô ta liếc nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt như nhìn loài sâu bọ, ghê tởm, đề phòng, ghen ghét, khinh thường, còn có cả cảm giác ưu việt ẩn chứa trong đó.
Liên Kiều cũng không hiểu nổi, người mới gặp mặt lần đầu thì lấy đâu ra cảm giác ưu việt được chứ? Trời sinh à?
Cậu cả Liên giống như một người xa lạ không liên quan, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cô Nghiêm Tình Nhi, có chuyện gì sao?”
Ăn cơm với ai, còn cần phải báo cáo với cô ta chắc? Lạ kỳ thật đấy.
“Hả?” Vẻ mặt của Nghiêm Tình Nhi có chút khó coi, khi về nước cô ta không hề tình nguyện, không muốn quay về quốc gia lạc hậu này, nhưng cha mẹ bắt cô ta trở về bằng được, cô ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Liên Đỗ Trọng, cô ta đã thích anh ấy rồi, cảm thấy đây là sự sắp đặt của thượng đế, thượng để chỉ đường dẫn lối cho cô ta trở về, chỉ vì để gặp được người đàn ông này.
Cô ta đảo tròng mắt, trong đầu lóe lên vô vàn suy nghĩ, mỉm cười quyến rũ, nói chuyện bằng thái độ như thể là chính thất: “Tôi xin phép tự giới thiệu, tôi tên Nghiêm Tình Nhi, tốt nghiệp đại học Harvard, quan hệ của tôi với Liên Đỗ Trọng là quan hệ...”
Một giọng nói xa cách vang lên: “Đồng nghiệp.”
Nụ cười của Nghiêm Tình Nhi cứng đờ, những ngày qua cô ta vẫn luôn vô tình hoặc cố ý ám chỉ, muốn anh chủ động theo đuổi, dù sao cô là con gái, cho dù có thích đến đâu đi chăng nữa, cũng phải dè dặt một chút.
“Em tưởng rằng chúng ta là người yêu.”
Cô ta cảm thấy hai người bọn họ rất ăn ý với nhau.
Liên Kiều đang uống canh, vừa nghe thấy lời này không khỏi phun cả canh trong miệng ra, người yêu?
Liên Đỗ Trọng cầm khăn tay lau miệng cho cô, em gái nhà mình vẫn còn là một đứa bé.
Thế nhưng, khi anh ấy nhìn về phía Nghiêm Tình Nhi, ánh mắt lại trở nên rất nghiêm túc, hơi cau mày lại: “Cô Nghiêm, giờ cô đang ở trong nước có lối sống kín kẽ bảo thủ, xin đừng nói đùa lung tung.”
Nghiêm Tình Nhi âm thầm quyến rũ tán tỉnh anh ấy, không phải anh ấy không biết, thế nhưng, thật sự là không có ý gì với cô ta cả.
Cô ta không nói rõ, anh ấy cũng không tiện từ chối trực tiếp, chỉ đành lấy cớ làm thí nghiệm để trốn tránh, không ngờ cô ta lại nói ra những lời như vậy.
Phụ nữ, đúng là phiền phức thật đấy, em gái nhà mình vẫn thẳng thắn đáng yêu hơn nhiều.
Nghiêm Tình Nhi nhìn hành động dịu dàng ân cần của anh ấy, cảm thấy vô cùng khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ta tưởng rằng anh ấy là một người đàn ông không hiểu dịu dàng là gì, chỉ biết làm thí nghiệm, thật ra không phải vậy, mà là sự dịu dàng của anh ấy dành hết cho người khác.
Cô ta rất ghen tị: “Hai người có quan hệ gì thế?”
Dáng vẻ không chủ động nói rõ lòng mình, nhưng lại coi đối phương như vật sở hữu của mình của cô ta, khiến người ta không khỏi cảm thấy khó chịu.
Liên Đỗ Trọng không cảm thấy mình cần phải giải thích: “Xin hãy tôn trọng cuộc sống cá nhân của tôi, cảm ơn.”
Trước giờ Nghiêm Tình Nhi vẫn luôn rất kiêu ngạo, nào chịu được việc bị người khác từ chối.
“Xin hỏi, cô tên là gì vậy?”
“Liên Kiều.” Liên Kiều vô cùng hào phóng nói.
Nghiêm Tình Nhi sửng sốt, là họ hàng ư? Vậy thì tốt, thế nhưng, dù là người nhà, cô ta cũng không thích bọn họ quá thân thiết với nhau, ngồi ăn cơm riêng với nhau như thế này cũng không được.
Người đàn ông của cô ta, chỉ có thể đối xử tối với một mình cô ta thôi!
“Họ Liên à? Cùng họ với tiến sĩ Liên ư?”
Lời nói này bỗng khiến Liên Kiều cảm thấy buồn cười: “Ha ha, đúng, tiến sĩ Liên.”
“Em cười gì đó?” Liên Đỗ Trọng gắp một miếng sườn heo cho cô, ánh mắt vừa cưng chiều lại vừa dịu dàng ấm áp.
Liên Kiều cười hì hì nói: “Cha bảo em học lên tiến sĩ, em định hoàn thành trong vòng ba năm, đến lúc đó em cũng là tiến sĩ Liên rồi, anh là tiến sĩ Liên lớn, em là tiến sĩ Liên nhỏ, ha ha ha.”
Cô bật cười ngặt nghẽo, đôi mắt khẽ cong lên như vầng trăng khuyết, trông rất đáng yêu.
Liên Đỗ Trọng xoa đầu cô, nghe có vẻ không tồi, bọn họ mới là hai anh em thân thiết nhất trong nhà.
Ánh mắt của anh ấy dịu dàng đến mức khiến Nghiêm Tình Nhi không thể chịu nổi: “Tiến sĩ Liên, nam nữ bảy tuổi không ngồi chung chiếu, hai người đều lớn rồi, không nên thân thiết đến như vậy, sẽ khiến người khác hiểu lầm.”
Hai anh em nhà họ Liên đều ngẩng đầu lên nhìn cô ta với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó bốn mắt nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Người được nhận sự giáo dục tốt nhất lại nói ra những lời như vậy, quá kỳ lạ, nam nữ bảy tuổi không ngồi chung chiếu, ha ha ha, đúng thật là.
Hai anh em không nói một chữ nào, nhưng động tác giống hệt nhau, vô cùng ăn ý, tất cả đều dựa hết vào việc trao đổi ánh mắt.
Điều này kích thích Nghiêm Tình Nhi đến mức sắc mặt cô ta cũng thay đổi: “Liên Kiều, sao cô không nói gì?”
Không dám chọc vào Liên Đỗ Trọng, nhưng lại muốn lôi Liên Kiều ra để xả giận, cảm thấy trông cô giống dễ bắt nạt hơn à?
Liên Kiều vốn đã chẳng có ý định tranh cãi, dù sao nơi này là viện nghiên cứu, cô ta lại là con gái của sở trưởng, cô không muốn gây rắc rối cho anh cả.
Thế nhưng, người ta đã tự tìm đến tận cửa, chỉ đích danh cô muốn cô ứng chiến, vậy thì cô sẽ tiếp đến cùng.
“Tôi không muốn nói chuyện với người cổ hủ.”
Nghiêm Tình Nhi tức xì khói nói: “Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở mà thôi, sao cô có thể nói như vậy được chứ?”
Đây chỉ là một cái cớ, chỉ cần có thể vận dụng những gì cô ta đã học được, cô ta cũng chẳng thèm quan tâm đó có phải là những điều hay lẽ phải hay không.
Liên Kiều không muốn để ý đến cô ta, thích, thì cứ thẳng thắn bày tỏ, nếu đối phương chấp nhận thì mọi người đều vui vẻ, còn nếu đối phương không chấp nhận, vậy thì xoay người rời đi là được.
Nhưng cô gái này lại có quá nhiều suy nghĩ, vừa muốn thể diện, lại muốn nội tâm, còn muốn người khác ủng hộ cung phụng.
Nói trắng ra là chiếm hết mọi lợi ích, muốn là tiêu điểm, thế nhưng vấn đề là, trên đời làm gì có chuyện tốt đến vậy?
“Anh cả, sau này anh lấy vợ tuyệt đối đừng lấy người cổ hủ, phải chọn cô gái nào thông minh nhưng không quá phức tạp, lương thiện mà không thánh mẫu, kiên cường thẳng thắn, suy nghĩ đứng đắn ấy.”