Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 158



Loại người như Nghiêm Tình Nhi, trực tiếp đá bay luôn, tuyệt đối không thể làm dâu cả của nhà họ Liên được, quá ích kỷ, không thể bao dung người khác.

Liên Đỗ Trọng khẽ mỉm cười nói: “Được, nghe em hết, anh sẽ không lấy người mà em không thích.”

Người vợ mà anh ấy lấy, nhất định phải là người mà cả cha và em trai em gái đều thích.

Người một nhà phải chung sống hòa thuận.

Hai mắt Nghiêm Tình Nhi trợn tròn, không biết đã nghĩ đến gì rồi: “Hai người...”

Một giọng nữ trong trẻo bỗng vang lên: “Liên Đỗ Trọng.”

Liên Đỗ Trọng ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc nói: “Kỷ Duyệt Nhiên? Sao cô lại ở đây?”

Đối tượng xem mắt của anh ấy, Kỷ Duyệt Nhiên, học trò của vợ thầy mình.

“Em đến đây thực tập, hôm nay là ngày đầu tiên...” Tầm mắt của Kỷ Duyệt Nhiên quét ngang qua gương mặt của hai cô gái, khựng lại: “Ơ, em Liên Kiều, em cũng ở đây à? Trùng hợp quá, chúng ta cùng ăn cơm đi.”

Cô ấy rất tự nhiên giơ hộp cơm trong tay mình lên, mỉm cười nói.

Liên Kiều vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Kỷ Duyệt Nhiên chỉ lấy một phần cơm, còn thức ăn là cô ấy mang từ nhà theo, nhờ nhà bếp hâm nóng lại.

Hai món thịt hai món rau, lượng đồ ăn không nhiều, nhưng rất tinh xảo, cũng rất đảm bảo dinh dưỡng.

Thế nhưng, thứ hút mắt nhất là một hộp bánh tart trứng be bé, tổng cộng có sáu chiếc, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Liên Kiều khịt khịt mũi, hít vào một hơi, mùi thơm càng nồng hơn rồi, muốn nếm thử ghê, phải làm thế nào bây giờ?

Kỷ Duyệt Nhiên nhận ra, không khỏi bật cười đưa qua: “Món ngọt chị tự làm đấy, em muốn thử một chiếc không?”

“Vâng vâng.” Liên Kiều vui vẻ cắn một miếng bánh tart trứng, vỏ ngoài giòn giòn, phần nhân đầy đặn, vào miệng là tan, ngọt mà không ngấy, ngon không cưỡng nổi.

Liên Đỗ Trọng nhìn dáng vẻ tham ăn của em gái nhà mình, dở khóc dở cười, nhóc con này đúng thật là.

“Thật ngại quá, nhóc con này chẳng có khuyết điểm gì, mỗi tội thích ăn, ăn ngay nói thật, chứ phẩm chất tuyệt đối không có vấn đề gì.”

Đây là đang khen à? Chưa từng thấy ai yêu thương em gái như vậy.

Khóe miệng Kỷ Duyệt Nhiên giật giật, chẳng trách Thẩm Kinh Mặc nói anh ấy cuồng em gái, tình yêu thương dành cho em gái là không có giới hạn.

Thế nhưng, những người có thể yêu thương em gái, cũng biết yêu thương vợ con, hai điều này không hề mâu thuẫn với nhau.

“Người thích ăn đều không xấu, Liên Kiều như vậy rất tốt.”

“Tôi cũng cảm thấy rất tốt.” Liên Đỗ Trọng rất đắc ý khoe khoang: “Nhìn này, đây là cơm Liền Kiều mang đến cho tôi, do em ấy đích thân làm đấy, mùi vị thơm ngon vô cùng.”

Em gái nhà mình giỏi giang quá, thích ghê.

Kỷ Duyệt Nhiên có chút tò mò, thật sự ngon như vậy sao? “Tôi có thể nếm thử không?”

Liên Đỗ Trọng từ chối thẳng thừng không hề suy nghĩ: “Không được.”

Anh ấy vẫn còn chưa ăn đủ nữa kìa.

Vẻ mặt Kỷ Duyệt Nhiên cứng đờ, người này từ chối thẳng thắn thật đấy, khiến người ta không biết cư xử sao.

Liên Kiều suýt chút nữa phun hết bánh tart trứng trong miệng mình ra, anh cả à, anh cứ như thế này thì sẽ cô độc cả đời đấy.

Cô vội vàng nói đỡ lời cho anh trai mình: “Ý của anh ấy là, đây là thức ăn bọn em ăn còn thừa, để chị ăn thì mất lịch sự quá, lần sau có cơ hội sẽ mời chị ăn một bữa khác.”

Kỷ Duyệt Nhiệt lập tức hiểu ra, mỉm cười gật đầu: “Được thôi.”

Nghiêm Tình Nhi thấy bọn họ nói nói cười cười, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô ta, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Khụ khụ, tôi có thể ngồi đây cùng ăn cơm không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Liên Đỗ Trọng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cô vẫn còn chưa đi nữa à?”

Nghiêm Tình Nhi tức hộc máu, nhưng lại phải cố nhịn, nghiến răng nghiến lợi, tỏ vẻ tự nhiên ngồi xuống: “Mọi người cùng ngồi ăn với nhau càng náo nhiệt hơn mà.”

“Cô Kỷ, cô và Liên Đỗ Trọng quen nhau như thế nào vậy?”

Kỷ Duyệt Nhiên có cảm giác như thể mình đang bị kiểm tra hộ khẩu, sửng sốt: “Bọn tôi...”

Liên Kiều mỉm cười nói: “Tôi biết, bọn họ quen nhau nhờ xem mắt.”

“Gì cơ?” Nghiêm Tình Nhi kinh ngạc hoảng hốt: “Hai người đã từng đi xem mắt nhau ư?!”

Khi một đoàn người do sở trưởng Nghiêm dẫn đầu đi vào, đúng lúc nghe thấy tiếng hét the thé của Nghiêm Tình Nhi.

“Tình Nhi, sao con lại hô to gọi nhỏ như vậy hả? Giáo dưỡng của con đi đâu cả rồi?”

Nghiêm Tình Nhi trông như thể rất ấm ức, vành mắt đỏ hoe: “Cha, bọn họ...”

Sở trưởng Nghiêm nhìn chiếc bàn ba nữ một nam này, khóe miệng giật giật, có cảm giác như bản thân mình đang ở địa ngục vậy.

“Tiến sĩ Liên, sao lại có nhiều con gái thế này?”

Được chào đón quá, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Liên Đỗ Trọng cũng rất tủi thân: “Sở trưởng, tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm cùng em gái mình thôi mà.”

Sở trưởng Nghiêm nhìn về phía Liên Kiều đang ngồi ở đối diện anh ấy, hôm nay Liên kiều mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xanh da trời, vừa mang vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ, lại vừa có vẻ nho nhã điềm tĩnh, cực kỳ chói mắt khi ngồi trong đám đông, khiến người ta không thể nào bỏ qua sự tồn tại của cô.

Sở trưởng Nghiêm không khỏi sững sờ, cô gái này tuy nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người nổi bật nhất trong số ba cô gái.

Những người khác cũng không ngừng nhìn chằm chằm Liên Kiều, đẹp thật đấy, khí chất cũng rất đặc biệt. “Tiến sĩ Liên, đây là em gái cậu à?”

Liên Kiều khẽ gật đầu với bọn họ, ánh mắt trong veo, cử chỉ tao nhã quý phái, có cảm giác cao quý khó tả: “Liên Kiều, thầy giáo là ngài Liên Thủ Chính, rất vui được gặp các vị.”

Sở trưởng Nghiêm không khỏi thở dài ở trong lòng, ông ta tưởng rằng con gái nhà mình đã đủ ưu tú rồi, nhưng khi nhìn thấy cô gái này mới phát hiện ra, trời đất rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Trên mặt ông ta xuất hiện một nụ cười hiền lành: “Đến tìm anh của cháu chơi à? Để cậu ấy dẫn cháu đi thăm thú một vòng đi.”

Liên Kiều xua tay: “Không phải, tôi đến để bàn công việc.”

Mọi người đều có chút tò mò: “Công việc? Công việc gì thế?”

Với độ tuổi của cô, hẳn là đang đi học nhỉ, học cấp ba? Hay là đại học thế?

Trên mặt Liên Kiều lộ vẻ sáng sủa và nghiêm túc: “Sản phẩm em nghiên cứu phát triển đã sẵn sàng đưa ra thị trường rồi, mọi thứ đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió đông thôi, anh cả, giúp em tìm một nhà máy hóa chất hàng ngày nào đáng tin cậy đi, hợp tác cũng được, mà thu mua cũng được.”

Lời này như thể một quả b.o.m hạng nặng nổ tung trong đám đông, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người.

Mỗi một chữ bọn họ đều hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau thì không hiểu gì, cái gì gọi là sẵn sàng đưa ra thị trường? Cái gì gọi là thu mua?

Chỉ có Đỗ Liên Trọng là vẫn rất bình tĩnh, như thể đã biết trước rồi: “Nhanh vậy sao?”

Anh ấy biết em gái của mình có tài năng hơn người, nhất là ở phương diện y học, là thiên tài cực kỳ hiếm gặp.

Vậy nên, với cô, thành công là việc nằm trong tầm tay, không có gì phải ngạc nhiên cả.

Liên Kiều gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc: “Cũng ổn, mặc dù em thiên về thu mua hơn, nhưng về mặt nhân sự thì buộc phải nghe em.”

Hiệu suất làm việc của Liên Đỗ Trọng rất cao, giúp cô chọn ra một số nhà máy hóa chất hàng ngày có điều kiện phù hợp, một là nhà máy quốc doanh lớn với hơn nghìn nhân viên, một là nhà máy ở trên phố với mấy trăm nhân viên, một là nhà máy nhỏ ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, hiệu quả kinh tế không tốt lắm.

Liên Kiều cẩn thận đọc hết thông tin, trong đầu có một ấn tượng đại khái: “Em muốn đến thăm quan thực địa.”

Thăm quan thực địa là biện pháp cụ thể và trực quan nhất.

Liên Đỗ Trọng cũng có ý này, ra ngoài ngắm nhìn, tiếp xúc với xã hội nhiều hơn cũng có nhiều lợi ích hơn cho cô. “Anh đi cùng với em.”

“Không cần đâu, anh chuẩn bị cho em một bức thư giới thiệu thôi là được rồi.” Liên Kiều biết dạo gần đây anh ấy rất bận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com